161
Ánh đèn trong phòng sách rất sáng sủa, có thể nhìn thấy tình hình trong phòng rõ ràng.
Không tính sofa rộng lớn, cả người Lôi Hoan Ni đè lên người của Hoắc Nhất Hàng, áo khoác tùy ý vứt xuống đất, dây của nội y trượt xuống một sợi, từ góc độ của Vân Khuynh nhìn qua đó, giống như hai người đang hôn nhau.
162
Vân Khuynh hiển nhiên là tức giận rồi.
Chẳng phải là vì chuyện Lôi Hoan Ni bám lấy Hoắc Nhất Hàng, mà là vì Hoắc Nhất Hàng rõ ràng không có tí chuyện gì, trên người thậm chí không hề có chút mùi rượu nào, nhưng anh lại cố ý giả ngất, dò thám cô? Không tin tưởng cô? Hay là cảm thấy cô cãi nhau với Lôi Hoan Ni rất “hay”? Anh rất thích thú xem bộ phim này?
Cho dù là nhìn thấy cảnh thị giác bị đả kích lớn đến thế cô đều kiên định không dời tin tưởng anh, nhưng anh lại không đủ tin tưởng với cô? Còn lấy Lôi Hoan Ni ra để dò thám cô?
Nghĩ càng nhiều, Vân Khuynh lại càng giận, trong lòng buồn bã, nhịp đi của bước chân vì thế tăng nhanh, trên người nổi lên một cảm giác lạnh lùng “Đừng đụng em, đừng tiếp cận em!”.
163
63163.
Cố Du hận không thể 1 chân đá Giang Mạc Thần ra, nếu cô có thể bướng bỉnh không cần kiêng kị, chỉ dựa theo tính cách và sở thích của bản thân.
164
Nói được nửa, Vân Khuynh không biết nên nói gì.
Cô không có kinh nghiệm từ chối người khác, hơn nữa, người bên kia điện thoại, cũng là người rất quan trọng trong đời cô.
165
Trời mờ mờ sáng.
Đã đến rất nhiều người của Lôi gia, 3 tầng bên trong 3 tầng bên ngoài bao vây lấy biệt thự.
Hoắc Nhất Hàng là người rất cảnh giác, lập tức phản ứng lại, ở nơi người khác có lợi thế thì lúc nào cũng phải chuẩn bị phản kích, trong 1 lúc, súng dài súng ngắn đều có, trên lầu còn có vài cây pháo, 1 trận thực chiến, hình như cứ chạm là sẽ nổ!
Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần biết tin, cũng có chút ngạc nhiên.
166
“Tình tiểu thư?”
Tại sao người phụ nữ này so với người trong kí ức của anh, giống nhau như thế?
Nhưng ngay lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra.
167 Lôi Đông Hãn không nghĩ tới, Giang Mạc Thần lại không buông tha, mà Hoắc Nhất Hàng cũng không lên tiếng ngăn cản, nói rõ anh ta cũng ủng hộ cách làm của Giang Mạc Thần.
168
“Lôi Hoan Ni!”
Giang Mạc Thần kêu lên trước: “Sao cô lại ở trên máy bay của chúng tôi?”
Vừa dứt lời, anh lại mặt lạnh: “Sao thế? Lôi gia các người dự định nói không giữ lời? Hay là cô đã thật sự từ bỏ Lôi gia và anh trai ruột của mình rồi, muốn tiếp tục bám lấy Nhất Hàng?”
Hoắc Nhất Hàng cũng nhíu mày: “Bây giờ tôi hỏi Lôi Đông Hãn chút.
169
Một người đàn ông mặc quân phục, chân mang giày đen giẫm trên bãi cỏ, bị Lôi Hoan Ni ôm chặt lấy.
Lúc cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô là khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai.
170
63170.
Bệnh tình Tô Tương đang chuyển xấu rất nhanh, phải liên tục thay máu, Vân Bính Hoa đã đem bán hết những gì có thể, bây giờ đã không còn gì có thể bán được nữa, ông vì muốn trị bệnh cho Tô Tương và duy trì mỗi ngày hai bữa cho hai người mà phải đi làm khuân vác cực khổ, nhưng tình hình này thì ông không đủ sức giúp Tô Tương tiếp tục điều trị được nữa.
171
Từ khi nào, một dã nha đầu mà ông và Tô Tương không đặt trong mắt, giờ đã trở thành nhân vật lớn mà ông không thể động vào, với tay cũng không chạm vào được?
Vân Bính Hoa sau khi chấn kinh là cảm giác phẫn nộ và căm hận!
“Dã nha đầu đáng chết! Nếu biết bây giờ nó trở mặt vô tình như vậy, nhất quyết không chịu cứu Tương Tương, trước đây đã không sinh nó ra!”
Nhưng mà bây giờ phải làm như thế nào đây? Tình trạng của Tô Tương ngày càng chuyển biến xấu đi, ông lại không đủ tiền chi trả viện phí, không lẽ trơ mắt đứng nhìn Tô Tương tìm đến cái chết?
Chữ “chết” như hòn đá rơi xuống một hồ nước tĩnh lặng, chìm sâu đến tận đáy hồ, chạm vào nỗi buồn âm u che giấu tận sâu trong lòng của ông.
172
63172.
“Phó viện trưởng, tôi không có ý gì đặc biệt” Vân Khuynh nhẹ nhàng nói: “Ngài chỉ cần bảo bệnh viện phụ trách bệnh tình của Tô Tương nói cho tôi biết tình trạng thực tế bệnh tật của bà ta là được.
173
63173.
“Được. ”
Vân Khuynh gật đầu, trong lòng cô cũng rất phức tạp, nếu một mình đối diện với Tô Tương và Vân Bính Hoa, thực là có chút khó khăn.
174
Lời Vân Khuynh nói là thật.
Phản ứng ban đầu của Tô Tương khi chưa cầm giấy xét nghiệm quan hệ nói với cô rằng, Tô Tương cũng không biết cô không phải con ruột của bà ta và Vân Bính Hoa.
175 “Vâng, là bà kêu họ nhanh chóng lấy giấy chứng nhận kết hôn. ” Bà Tống tìm thấy một người có thể nói chuyện, lập tức nói với Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, con biết bà là người tuy rằng không học nhiều, không biết nhiều văn hoá.
176
Vân Khuynh không muốn làm tổn thương Tống Tây Hoa, một chút cũng không.
Cũng không đồng ý mất đi Tống Tây Hoa, một chút cũng không.
Tống Tây Hoa là nhân chứng nhìn thấy cô bước ra từ một cuộc sống màu xám và khiêm nhường đó, cũng là người duy nhất có thể trao sự ấm áp và ánh sáng và một cái ôm trong bóng tối cho cô ta.
177 Lôi Hoan Ni tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, chỉ cảm thấy cơ thể mình đau đớn, giống như mọi khúc xương trên cơ thể đều bị nghiền nát và tách ra, đặc biệt là ở đâu đó phần dưới cơ thể càng có cảm giác đau rát hơn.
178 Sự thật chứng minh, Bạc Giản Thương tuyệt đối thuộc nhóm cường thủ hào đoạt, Lôi Hoan Ni là mục tiêu của anh, anh liền sẽ kiên định không dời “tiêu diệt” mục tiêu đến ngay cả xác cũng không còn.
179
“Sợ tôi?”
Bạc Giản Thương không có đuổi theo, chỉ là đứng cạnh giường, nhìn xuống Lôi Hoan Ni đang cuộn lại trong góc, “Biết sợ rồi, là chuyện tốt!”
“Còn lấy bình hoa ném tôi sao?”
Lôi Hoan Ni lại kinh ngạc, anh không ngờ biết được cô cầm bình hoa là muốn ném anh?
Không đúng, cũng không thể nói là muốn ném anh, cô là muốn cản trở những ai không cho cô rời khỏi, đương nhiên, khả năng lớn nhất, vẫn là anh.
180 “Vâng, quan chỉ huy!” Bác sĩ vội vàng để thuốc xuống, “Thuốc tôi lấy qua có hai loại, thuốc uống và thuốc thoa, cách dùng đều viết hết trên toa thuốc.