181
Ngày thứ 2, Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng cùng đến bệnh viện Tô Tương sinh sản.
Như Vân Khuynh nói, chuyện này, không khó tra --- người đỡ đẻ cho Tô Tương năm đó giờ đã là viện phó, Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng nói 1 cái, bà ta liền nhớ ra.
182
Vân Khuynh gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng chúng ta sắp cử hành hôn lễ, lúc này đi tìm bọn họ, thích hợp không?”
Lúc lấy giấy đăng kí kết hôn với Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh không có tình cảm sâu đậm với Hoắc Nhất Hàng, đối với hôn lễ đương nhiên cũng không hy vọng nhiều, nhưng sau khi hai người yêu nhau, cô như những cô dâu trên thế giới vậy hy vọng được gả 1 cách mật ngọt, hy vọng hôn lễ của bản thân hoàn mỹ.
183 “Du nhi, con không phản đối, chắc là cũng có chút tình cảm với Mạc Thần, hơn nữa, mẹ nghe Giang phu nhân nói, lúc hai con ở nước ngoài, nhất thời không nhịn được, đã… xảy ra quan hệ rồi.
184
Dịch tựa đề tự nhiên nhớ vụ Seungri, ngôn tình quả là khác đời thật =)))
Cố Du cắn răng.
Được thôi, anh thật sự dám. .
“Tôi… tôi đi thay quần áo rồi đi.
185 Không nghi ngờ gì Giang Mạc Thần là loại đàn ông cường thế, chỉ là trong cường thế anh còn mang theo sự ấm áp ưu nhã và nhiệt tình tà mị, gặp người đàn ông như vậy, Cố Du chắc chắn chạy không thoát.
186
1 phút sau, Cố Du liền có đáp án.
Giang Mạc Thần gầm lên: “Em thật sự không cảm nhận được anh thích em sao? Anh muốn em?!”
Cái gì?
Cố Du cảm thấy tai ong ong, Giang Mạc Thần nói cái gì?
Thích.
187
Cố Du đợi trong bệnh viện suốt hai tiếng đồng hồ, Giang Mạc Thần mới được coi là xong việc.
Với thân phận này của anh, trực tiếp lấy số khám bác sĩ chuyên gia, chi phí xây tòa nhà tiếp nhận bệnh nhân nội trú của bệnh viện đều được tài trợ bởi Giang gia, đối với người có cống hiến, ưu đãi một chút cũng là điều nghiễm nhiên.
188
Bỏ đi, tạm thời nhịn anh ta trước!
Cố Du vòng qua cái bàn đi tới, ngồi cạnh Giang Mạc Thần, đương nhiên, vẫn còn giữ chút khoảng cách.
Trong lòng Giang Mạc Thần không vui, nhưng cũng không nhiều lời, im lặng ăn cơm mà Cố Du đút.
189
Cố Du không phải người ngu, một người nói thật hay nói xạo cô còn có thể phân biệt được.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào tròng mắt màu đen trong veo không một chút tạp chất nào của Giang Mạc Thần, lòng hồ bình tĩnh, giống như bị một cục đá xới vào, khuấy động lên từng cơn sóng.
190
“Cố Du, từ giờ khắc này bắt đầu, em có thể quên hết chuyện đã xảy ra giữa chúng ta không, xem anh như người theo đuổi em?”
“Đây là cách duy nhất để cải thiện mối quan hệ giữa chúng ta mà anh có thể nghĩ ra.
191
“Đi đâu?” Cố Du hỏi.
“Em đi rồi sẽ biết,” Giang Mạc Thần mỉm cười: “Em đi rồi sẽ biết”
Cố Du không nghĩ tới, nơi mà Giang Mạc Thần dẫn cô đi lại là một viện mồ côi ở ngoại ô thành phố.
192
Không biết tại sao, cô cảm thấy anh cuối cùng đã giải thoát rồi.
Nhìn xem, một công tử nhà giàu vừa có tiền vừa có quyền thế như anh, tuổi thơ còn không vui bằng cô!
“Những đứa trẻ khi đó bây giờ cũng đã trưởng thành như anh rồi? Vả lại, anh và những đứa nhóc hiện giờ này chênh lệch mười mấy tuổi, sao chúng nó không gọi anh là chú, phải gọi anh là anh trai?” Còn chị dâu gì đó, thật không được tự nhiên.
193
Mấy đứa bé lần lượt chạy ra, biểu cảm đều không có gì khác nhau, chính là Giang Mạc Thần rất thích cô, muốn cầu hôn cô, cùng cô kết hôn.
Dù Cố Du có là đồ ngốc cũng nhìn ra được là do Giang Mạc Thần bày ra.
194 Nhưng chuyện này không hề đơn giản, Hoắc tổng với Giang thiếu đưa anh về nhà, còn xém chút hại chết Cố Du, nên lão gia tử nhà anh mới phải giáo dục anh một phen.
195
Hai ngày sau.
Kinh thành, Vân gia.
Đang có mưa bụi rì rào, Vân Tư Âm cầm theo chiếc ô, đi đến sơn trang của Vân Đình ở sau núi, hôm nay là ngày giỗ của đứa con đầu tiên của bà và Vân Đình.
196
Không nghĩ tới, người mà ông phái đi lại nảy sinh tình cảm với một nữ bác sĩ trong bệnh viện nên ở lại Vinh thành.
Buổi sáng, chính người này gọi điện thoại cho ông, nói là có người muốn điều tra lại tình hình sinh con của Âm Âm năm đó, một phần là vì muốn tìm hiểu lai lịch của bản thân, cô gái đó tên là Vân Khuynh.
197
63197.
Đùng một tiếng, như có thứ gì đó nổ vang trong đầu, cả người Vân Tư Âm đều cứng đơ.
Một tay của bà nắm chặt lấy áo của Vân Đình, mắt vẫn không rời khỏi bia mộ.
198
Lời nói của Hoắc Nhất Hàng có rất nhiều ý nghĩa.
“Thứ nhất, tôi thấy ông đối xử tốt với vợ mình nên tôi nghĩ ông còn là người tốt nên mới tìm tới ông, nếu ông đối xử không tốt với vợ mình, đương nhiên không thể nào tôi lại để Vân Khuynh nhận lại hai người, hai mươi năm không được tận hưởng sự yêu thương che chở của ba mẹ mà còn phải rước thêm phiền phức vào mình.
199
63199.
Ý của Vân Đình rất rõ ràng _ ông đã xác thực Vân Khuynh là con gái ruột của ông, sẽ nhận lại Vân Khuynh, Giang gia không thể giành con gái với ông được.
200
Vân Khuynh gật đầu: “Cám ơn mẹ. ”
Nửa tiếng sau, Giang phu nhân, Tống Tây Hoa, Tống Nhan cùng qua đây.
Cố phu nhân cũng gọi điện thoại, để Vân Khuynh và Tống Nhan lựa trước, bà phải đến trường đón Cố Du rồi mới qua.