221
Chỉ cần Vân Khuynh nhận Vân Đình và Vân Tư Âm, Hoắc Nhất Hàng cũng nhận.
Vân Tư Âm nghe hai câu này, mắt đỏ lên, nước mắt chảy ra: “Tốt, con ngoan, các con đều ngoan!”
Vân Đình nhanh chóng đưa khăn giấy cho bà lau nước mắt: “Em nhìn em, đang yên đang lành, tự nhiên khóc rồi.
222
“Được, bà nội. ” Tống Nhan biết, bà Tống thật sự quan tâm cô.
Lên lầu, nhẹ đẩy cửa, thấy Tống Tây Nhan nằm trên sofa kế giường.
Lòng Tống Nhan bị chặn lại.
223 Tống Nhan lấy số khám khoa phụ sản, sau khi bác sĩ giúp cô làm kiểm tra cơ bản xong, cô xuống sảnh ở lầu một đóng tiền, chuẩn bị tiếp tục một loạt bước kiểm tra, vừa xuống lầu, liền nghe được giọng nói quen thuộc ở phía trước góc phải truyền tới.
224 Bước chân của Tống Nhan bỗng nhiên dừng ngay tại chỗ, không có quay đầu lại, chỉ vội vã nói: “Tây Hoa tiên sinh, em đến bệnh viện khám thai, sẵn tiện đón mẹ em trở về, anh.
225 Bởi vì có nhiều cách nghĩ khác về Trương Thông, Cố Du cảm thấy cô và Giang Mạc Thần có chút không vui, tâm trạng cũng không tốt lắm, buổi tối hôm đó Giang Mạc Thần không có đến, sáng ngày hôm sau cũng không thấy xuất hiện ( thật ra là đi xử lý chuyện tàu vượt biên và tai hoạ ngầm còn sót lại của vụ bắt cóc), nên cô tự mình xuất viện.
226
Sắc mặt hắn u ám, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh phức tạp, trong lòng đã sớm biến dạng.
“Con không làm được đàn ông, cô ta cũng đừng hòng gả vào Giang gia làm quý phu nhân!” Mắng đến đây, hắn bỗng nhiên ngồi xuống, bắt lại tay mẹ Trương: “Mẹ, con tiện nhân Cố Du đó hại con thành phế nhân, chúng ta không thể nhịn thế này, mẹ nhanh đi hỏi thăm một chút, xem thử cô ta ra sao, nếu như cô ta không bị gì, con không phục, con nhất định phải làm cho cô ta cũng trở nên giống con vậy!”
“Đúng! Dựa vào gì mà con tiểu tiện nhân đó hại con trai mẹ thành ra vậy mà cô ta lại không bị gì, không được, con trai, đừng nói con sẽ không bỏ qua cho cô ta, mẹ cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta,” mẹ Trương lúc ấy đã thiên vị con trai mình, dù biết đức hạnh của con trai mình cũng không ra sao, nhưng con trai xảy ra chuyện, lại luôn miệng nói là Cố Du hại, vậy thì chắc chắn là Cố Du hại, bà sẽ đi tìm ả Cố Du đó, báo thù cho con trai!
Nhưng mà.
227
“Được, vậy mẹ đi hỏi thăm tình trạng hiên giờ của ả tiện nhân kia trước! Trở về nói cho con biết. ” Trương Thông mặt đầy oán hận.
“Được được được,” mẹ Trương vội nói: “Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe đi, mẹ đi ngay.
228
Bà không quá tán đồng, nhưng suy nghĩ kĩ một chút, con trai thế này rồi, nếu như đi hỏi cưới bình thường, khẳng định không có cô bé nào bằng lòng gả cho nó, thế nhưng bà cũng không thể nhìn con của mình cả đời đều cô độc, nếu Cố Du hại con bà thành ra vậy, vậy thì, để Cố Du chăm sóc con bà cả đời không phải là chuyện nên làm sao?
Hơn nữa, chờ khi thanh danh của Cố Du bị hủy, Giang gia không cần cô ta nữa, Trương gia chịu cưới, còn được coi là giúp cô ta một tay, nếu không, một người phụ nữ mang tiếng xấu có tên đàn ông nào chịu cưới chứ?
—— Không thể không nói, mẹ Trương thiên vị lên, cũng trở nên hèn hạ vô sỉ giống Trương Thông vậy!
Rõ ràng bọn họ bây giờ còn đang thương lượng dùng thủ đoạn hèn hạ đi đối phó Cố Du, hủy hoại thanh danh của Cố Du, chuyện xấu còn chưa bắt đầu làm, đã nghĩ tới lợi ích đạt được từ chuyện xấu này, đồng thời, còn chẳng biết xấu hổ quên đi tội ác của mình, vọng tưởng bắt Cố Du gả cho Trương Thông, còn cảm thấy mình làm như thế là giúp Cố Du?
Quá không biết xấu hổ, có lẽ chính là nói tới loại người này chăng!
Trương gia cũng coi như là phú hộ, mẹ Trương lần này vì con trai không thèm đếm xỉa đến gia đình, lấy hết tiền riêng mà bà cất giấu nhiều năm ra, đi mua chuộc một số phóng viên và người phụ trách của các tờ báo nhỏ thấy tiền sáng mắt, lại mua chuộc thuỷ quân tùy ý rải lên mạng tin Cố Du bị bắt cóc bị vũ nhục.
229
“Tôi có ý gì mấy người còn không hiểu hay sao?” Mẹ Trương hất cầm lên, làm ra bộ dạng tôi tới đây đã là nể mặt mấy người lắm rồi: “Không lẽ mấy người không đọc tin tức hay sao, ai mà chẳng biết con gái mấy người đã từng phá thai?”
“Phải, tôi biết con gái mấy người có bản lĩnh, quyến rũ được Giang thiếu, nhưng mấy người thử nghĩ đi, nếu Giang thiếu biết con gái mấy người từng làm việc lén lút trên thuyền, từng bị người đàn ông khác chơi xong rồi ruồng bỏ, thì liệu Giang thiếu có còn cần con gái mấy người không?”
“Bà đang nói nhảm cái gì vậy, con gái chúng tôi mất sự trong trắng hồi nào? Mẹ Cố nổi giận đùng đùng, nhưng rất nhanh đã hiểu thông suốt: “Là Trương gia, Trương gia mấy người cố tình đến đây phá hoại danh dự của con gái chúng tôi phải không?”
“Thì sao?” Mẹ Trương lại còn thách thức: “Con gái mấy người hại con tôi thành ra thế này, còn định quang minh chính đại làm Giang thiếu phu nhân? Nằm mơ!”
“Con tôi đã không được làm đàn ông, thì con mấy người cũng đừng mong được sống như một cô gái bình thường, biết điều thì gả cho con trai tôi, hầu hạ con trai tôi cả đời! Đó là việc nó phải làm, nó phải đền tội!”
“Nực cười!” Ba của Cố Du từ phía sau lên tiếng: “Đã định hủy hoại thanh danh của con gái tôi, còn muốn con tôi gả cho nhà bà để hầu hạ đứa phế nhân đó, Trương phu nhân, có phải bà thấy Du Nhi nhà tôi hiền lành quá nên nghĩ là dễ ăn hiếp không?”
“Sao không nói đứa con phế vật của bà suốt bốn năm đại học luôn cố gắng lôi kéo làm quen, lợi dụng con gái tôi làm này làm kia cho nó, chuyện trên thuyền cũng là con trai bà dụ dỗ con gái tôi, con tôi thì phải lên thuyền làm việc nguy hiểm, phế vật con bà chỉ ở ngoài uống nước rung đùi chờ hưởng thành quả, nếu con trai bà còn có thể làm đàn ông, Cố gia chúng tôi cũng khinh thường nó!”
“Nếu lần này không phải nó tự tung ra tin tức ở trên thuyền sao có chuyện bắt cóc được? Tự làm tự chịu đi chứ, còn đến đây đòi bồi thường, Trương gia mấy người cũng mặt dày thật!”
“Còn nữa, không biết Trương phu nhân nhìn thấy tin tức nói con gái tôi mất sự trong trắng ở tờ báo nào? Không lẽ tờ báo nhà bà chỉ có người nhà bà đọc thôi sao?”
Trước khi mẹ Trương đến đây, vừa hay ba và mẹ Cố Du cũng đang đọc báo, nếu có tin tức nào liên quan đến con gái mình, chắc chắn họ sẽ mở ra xem.
230
Trương gia nỡ đối xử với cô như vậy thật sao? Nếu không phải Giang Mạc Thần kịp thời chặn hết mọi tin tức, vậy chẳng phải cô sẽ là cô gái phá thai, mất hết thanh danh như mẹ Trương nói sao?
Cô luôn thành tâm kết bạn với Trương Thông, rượu của Trương gia luôn được đặt ở vị trí bắt mắt nhất trong siêu thị của Cố gia, dù Cố gia không phải là nơi thu nhập chính của Trương gia nhưng dám nói Cố gia đem đến cho Trương gia lợi nhuận không hề nhỏ, vả lại cô luôn hết lòng chiếu cố Trương Thông, Cố gia cũng chưa từng làm gì có lỗi với Trương gia.
231
Mặt của mẹ Trương chỉ còn một màu trắng bệch: “Giang……Giang thiếu, cậu không thể làm vậy với Trương gia chúng tôi!”
Mẹ Trương chỉ định lấy lại công đạo cho con trai của mình, nào ngờ lại rước đại họa vào mình rồi?!
Bà không để ý việc Cố gia bỏ việc hợp tác bán rượu với Trương gia, vì bà không biết việc làm ăn này chiếm tới 20% lợi nhuận của Trương gia.
232
“Đi xa quá rồi, thôi, bỏ qua, chúng ta vẫn nên quay về chủ đề chính. ”
“Bổn thiếu gia cảm thấy, sự việc lần này không chỉ là âm mưu của Trương Thông mà là của cả Giang gia, cái đám bắt cóc muốn không phải là thông tin lấy được ở trên thuyền mà là hủy hoại thanh danh của Du Nhi, cũng như hủy hoại thanh danh của bổn thiếu gia, nhưng xui cho Trương Thông là giao kèo không chắc chắn, bị chơi ngược lại, nếu không tại sao đám bắt cóc không cần tiền mà chỉ phế bỏ cậu ta?”
“Xét thấy mấy người nhiều lần ra tay với vợ chưa cưới của bổn thiếu gia, âm mưu cực kỳ thâm độc, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, hành vi cực kỳ tàn ác! Cái bổn thiếu gia muốn bây giờ không phải là khiến Giang gia biến mất khỏi Vinh thành, mà là khiến Giang gia mất hết tất cả, trả giá đắt cho những gì mình đã làm rồi mới lăn ra khỏi Vinh thành!”
“Trương phu nhân, bà nên quay về thông báo với Trương Thông và toàn bộ người của Trương gia đi, chiều nay bổn thiếu gia sẽ đến Trương gia một chuyến, ai còn có thể giãy dụa thì tranh thủ giãy dụa, ai mà không muốn giãy dụa thì yên phận nằm chờ chết! Bây giờ bổn thiếu gia cho bà 1 phút, lập tức biến khỏi đây!”
Ngữ khí Giang Mạc Thần rất nghiêm túc, rất kiên quyết, rất lạnh lùng.
233
“Dạ, em……em biết rồi!” Cố Du xấu hổ, cô biết mình lại đem phiền phức đến cho Giang Mạc Thần.
Trương Thông làm cô quá thất vọng, cô đã từng vì Trương Thông mà nổi giận với Giang Mạc Thần, bây giờ nghĩ lại, chính cô cũng không dám đối mặt với Giang Mạc Thần.
234
Dự định ban đầu của cô chỉ là muốn Đàm Lạc giúp cô tìm điện thoại hoặc giúp cô đưa tin tới cho anh của mình, không ngờ Đàm Lạc lại có cách đưa cô ra ngoài!
Như vậy thật sự quá tốt rồi!
Cô bỏ thêm chút sức, thuyết phục Đàm Lạc!
“Tiểu ca ca, không giấu gì anh, gần đây Giản Thương giận tôi, không cho phép tôi liên lạc với bên ngoài là vì tôi có bệnh mê minh tinh, thiên vị tiểu ca ca kia khuôn mặt thanh tú,……khụ khụ, không phải mặt mày khó ưa, suốt ngày như khối băng lạnh không chút ấm ấp, đã vậy còn nhăn nheo xấu xí như ông già của Giản Thương.
235
63235.
Bên trong cửa đẩy bị một bàn tay to lớn mang bao tay màu trắng kéo ra, người đàn ông thân hình cao lớn đứng áp vào cửa, khuôn mặt như bức tượng không cảm xúc, nhưng trong ánh mặt lại mang ngọn lửa khiến người ta khiếp sợ.
236
63236.
Lôi Hoan Ni là người hay nói, nhưng không thể không nhìn Bạc Giản Thương, ngoan ngoãn nhận sai: “Cái đó… Giản Thương à, em…em sai rồi, em sẽ không dám chạy nữa, em.
237
63237.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Dù đã biết Bạc Giản Thương muốn làm gì, với lại đã bị làm qua không ít lần, nhưng cơ thể nhỏ bé của Lôi Hoan Ni vẫn cứ run rẩy ghê gớm.
238
63238.
‘‘Cô. . sao lại khóc?’’
Trong thế giới của Bạc Giản Thương, luôn là kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, tranh quyền đoạt thế, tuyệt đối phải có thế lực và năng lực, người yếu chỉ bị bắt nạt, ai bảo cô yếu thế hơn?
Trong mắt hắn, Lôi Hoan Ni chính là kẻ yếu, từ lúc cô đã dán tem người phụ nữ của hắn, hắn cũng có quyền làm bất cứ việc gì, cô không có tư cách nói, còn muốn phản kháng? Được! Đợi cô mạnh hơn anh hãy nói.
239
63239.
‘‘Cô muốn tôi bỏ ra sức lực và tiền tài?’’
Trầm mặc một lát, Bạc Giản Thương hỏi.
‘‘Nhân lực, không được!’’ Hắn nói tiếp: ‘‘Tôi không thích ngoài tôi còn có người đàn ông khác gần cô, cô muốn tôi giúp cô làm gì, ngoài về nhà và rời xa tôi, đều được.
240
63240.
Nếu tôn trọng mang đến cảm giác chiếm hữu tuyệt vời như thế, hắn đương nhiên muốn lựa chọn tôn trọng!
Khi đó trời sắp tối, Lôi Hoan Ni mới được Bạc Giản Thương ôm khỏi rừng, Lôi Hoan Ni mệt đến không còn sức lực nào, nhưng lại chủ động úp mặt vào lòng của Bạc Giản Thương, xấu hổ không dám nhìn đám thuộc hạ Bạc Giản Thương đang đợi ở rừng đó.