1 Tôi lớn lên trong một gia đình khá giả, cuộc sống đầy đủ khiến tôi trở nên ích kỷ và kiêu ngạo. Từ khi học tiểu học tôi luôn tự ình là số một, tôi bắt chúng bạn phải làm theo những gì tôi yêu cầu.
2 "Ba ơi!" "Gì vậy con gái?" "Con thiếu điểm rồi ba ơi!" "Thì chuyển sang trường khác" Ba tôi tỏ ra vô cùng thản nhiên nhâm nhi cốc trà nóng mặc kệ đứa con gái tội nghiệp đang ra sức năn nỉ.
3 Tên lạ mặt bước đến và ra vẻ tươi cười bắt chuyên với tôi. "Ê!Nhìn bạn quen quá!" "Hơ. . . chắc bạn nhầm rồi tôi mới gặp bạn lần đầu thôi!" "Sao nhầm được.
4 Về đến nhà tôi vẫn không khỏi suy nghĩ về câu nói của Trí làm sao có thể thay đổi đây? Từ trước tới giờ tôi không quen làm theo ý người khác,xin lỗi,cảm ơn hay đại loại những gì tôi không thích.
5 A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Một ngày mới lại đến,tôi xốc lại tinh thần bằng một tiếng hét thật to. Sau khi chào ba đi học tôi bước thật nhanh đến trường để không bị muộn học nữa.
6 Thôi rồi làm thế nào bây giờ? Ba mẹ của Trí mà biết Trí đánh nhau thì kiểu gì cũng mắng cậu ấy dữ lắm đây. "Cả 5 em đánh nhau hội đồng ở trước cổng trường tội này phải xử lí thật nghiêm" "Khoan đã thầy ơi!" Một học sinh nữ có dáng người tròn tròn giơ tay lên tiếng làm mọi chú ý lại đổ dồn về phía cô ấy.
7 Híc. . . thế là sau giờ học chúng tôi mỗi người cầm theo một cái xô nhỏ và một cái cạo đi làm nhiệm vụ cao quý của thầy hiệu trưởng giao cho là cạo bã kẹo cao su.
8 Tiếng bàn tán xôn xao của lũ học sinh càng lúc càng lớn, tôi đang hồi hộp chờ đợi xem Đại Ma Vương nổi giận sẽ như thế nào đây? Hắn là hot boy mà bị tôi làm ất mặt như thế thì phén này đời tôi coi như xong.
9 Tôi nghỉ mất mất ngày để hồi phục cả về tinh thần lẫn thể xác, những ngày qua như một cơn ác mộng vậy. Đối với tôi những ngày đó thật đáng sợ, tôi rất sợ phải đến trường.
10 Thịch. . . thịch. . . thịch. . . Tôi đang chuẩn bị làm một chuyện động trời! Môi tôi chỉ còn cách môi cậu ấy 1cm. "Cậu làm gì thế?" Đang lúc cận kề thì cậu ấy mở tròn vo mắt ra.
11 "Chào bạn! Mình. . . mình muốn vào nhóm của bạn được không?" Một bạn nữ khá dễ thương rụt rè hỏi tôi. "Bạn có thể chơi môn thể thao nào không?" "Có.
12 Chưa bao giờ sân vận động đông như thế có cả học sinh trường khác vả phụ huynh học sinh cũng tập trung đông đen. Điều này khiến áp lực của tôi càng lớn hơn, sợ quá nếu như đang chạy mà bị ngã thì quê lắm nhưng không thắng thì còn thấy quê hơn! Bằng mọi giá phải thắng! "Cố lên Đan ơi" "Không cần nhất chỉ cần về đích đầu tiên là được!" Trời ơi đừng đặt kỳ vọng lớn như thế mà! Hôm qua thì còn thấy tự tin nhưng giờ thì.
13 Qua hai ngày luyện tập không ngừng nghỉ thì cuối cùng cái thời khắc quyết định đã tới. "Trí!!! Đã bảo là đừng ôm bóng mà!" "Kiệt đỡ bóng đi đừng né nữa!" "Giời ạ mấy người có biết đánh không vậy?" Và cuối cùng thì cũng có kết quả nhóm chúng tôi thua ngay từ vòng loại, đúng là không có hy vọng gì ở cái môn mà nhóm tôi chơi tệ nhất! T_T "Các cậu chơi cái kiểu khỉ gì thế?" Vương hằn học trách móc cả bọn.
14 "Có chuyện gì vậy? Nói cho tớ biết đi!" Vương lo lắng hỏi. "Về thôi!" Không cần biết cậu ấy có nghe thấy không tối cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy. Rầm. .
15 Bóng Vương xa dần rồi mất hút sau khi cánh cửa của phòng cấp cứu khép lại. Cầu trời là cậu ấy không sao!!! Trí gọi điện cho người nhà của Vương tới chắc họ lo lắng lắm.
16 Tin đại thiếu gia của tập đoàn MINH VƯƠNG bị thương nằm viện được lan khắp toàn trường. Các fan nữ loạn cả lên, đến thăm cậu ấy cũng khó vì từng loạt người đổ về đông như kiến đến mức phải xếp hàng thay phiên nhau vào.
17 "Hey! Minh Vương giá đáo!" Đại Ma Vương sau mấy ngày dưỡng thương nay đã bình phục và tái xuất giang hồ. Cậu ta mặc một chiếc sơ mi sọc carô với quần kaki đen nhìn cũng đẹp ấy chứ! "Cậu khỏe hẳn chưa?" "Tất nhiên là rồi không thấy hả?" "Thế thì tốt!" Hôm nay cả nhóm tụ tập lại nhà tôi tập văn nghệ.
18 Tớ ghét cậu Tớ thề sẽ không nhìn mặt cậu nữa. . . TUẦN LỄ ẨM THỰC Chúng tôi được chia ra các khu vực cắm trại và trang trí theo ý thích. Cả ngày hôm tôi không nói chuyện với Trí câu nào thậm chí không thèm nhìn mặt luôn.
19 Tức thật đó! Rốt cuộc thì giữa họ có chuyện gì không biết. Trong phút chốc tôi nảy ra một ý định. Rón rén. . . Rón rén. . . "Oái. . . Cậu làm ở đây thế?" Tôi đang lần mò vào chỗ nồi chè của Linh thì lại bắt gặp Kiệt cũng đang ở đó.
20 "Cậu tỉnh rồi à!" Tôi vừa mở mắt ra đã thấy Trí ngồi bên cạnh. Cậu nhìn tôi với vẻ mặt bơ phờ chắc hôm vì tôi mà thức suốt đêm. "Cậu còn giận tớ không?" "Không! Tớ có giận đâu.