1 Nhật Hà ! Em còn bao thư không, cho chị xin một cái. - Hả ! - Dứt mắt khỏi bài tập Anh văn, Nhật Hà nhìn Tịnh Nghi ngơ ngác - Lại xin bao thơ nữa hả Chị viết thư cho ai mà nhiều vậy? Mới một tuần đã ngốn của em hết năm cáo bao thư rồi.
2 Chưa được xem bóp phụ nữ bao giờ. . . nên gã không thể nào ngờ nổi , chỉ trong một cái xắc tay bé xíu thôi , lại có thể chứa từng ấy vật dụng như thế được.
3 Đáp nhát gừng một câu , Tịnh Nghi quay mặt nhìn qua khung cửa sổ. Nghĩ đến cảnh lát nữa đây mình sẽ phải sướt mướt khóc trước mặt Hữu Bằng và nhiều người nữa.
4 - E không kết thúc được đâu. - Thở ra một hơi dài , Hữu Bằng châm ình một điếu xì gà - Cô không nghe ba và nội tôi vừa nói gì ư ? Nếu cô bỏ đi, tôi cũng sẽ bị họ từ luôn đó.
5 Cửa phòng tắm cài cứng ngắt. Sao lạ vậy ? Hữu Bằng ngẩn người ra ngơ ngác. Phòng vệ sinh này của riêng anh, mọi người ai cũng biết , sao. . . à, phải rồi, lại cô ả Tịnh Nghi.
6 Hôm đó, Hữu Bằng đã dắt cô vào một shop thời trang nổi tiếng nhất SG. Nhìn bảng giá mà mắt Tịnh Nghi cứ hoa lên. Bấy lâu quen với những món áo quần "sida" gía không quá bốn chục ngan`, cô thật không ngờ chiếc áo thun trông đơn giản vậy mà gía hơn ba bốn trăm ngàn.
7 - Cô định làm reo, chờ tôi nài nỉ đó phải không ?- Tôi không làm reo, cũng chẳng cần anh nài nỉ - Tịnh Nghi hất mặt lên - Tôi chỉ muốn chứng minh cho anh biết , ngoài việc thích ăn ngon mặc đẹp ra, tôi còn có lòng tự trọng rất dễ bị tổn thương.
8 Mãi suy nghĩ, đến nhà lúc nào không biết. Đến khi được viên tài xế nhắc nhở, Hữu Bằng mới giật mình chợt tỉnh. Xách chiếc cặp bước lên lầu, quên cả việc ghé qua phòng thăm bà nội , Hữu Bằng lại miên man nghĩ về bản kế hoạch.
9 - Không có chi. - Mát lòng vì tiếng anh, ông Trần hào hứng - Và bây giờ đến lời yêu cầu của cô đây. Cô muốn ta làm điều gì cho cô hả ?Qủa là cơ hội bằng vàng.
10 Hữu Bằng không sợ hao tiền, chỉ bực mình cách nói của Tịnh Nghi thôi. Muốn chơi trội hơn anh hả ? Con gái mà đòi bao. Được thôi, nếu đã muốn thế thì anh dại gì mất tiền túi chứ?- Cô bảo là bao tôi hả ?- Ừ.
11 Nhìn anh trợn mắt phùng má, Tịnh Nghi đã thôi không dám hy vọng, dù lòng thích lắm. Cho mãi đến tối hôm kia, khi cô đang ngồi đọc sách thì Hữu Bằng đột nhiên bảo nhỏ :- Này, ngày mai cô ra nhà hàng phụ việc cho tôi nhé ?- Hả ! Thật không đó ?Không tin vào những gì mình nghe thấy, Tịnh Nghi ngây ngô hỏi lại, làm Hữu Bằng tức giận, hét toáng lên.
12 Làm cách nào đánh tan dư luận ? đưa tay lên bóp trán, Tịnh Nghi biết bài toán này không dễ tìm ra đáp án. Với Hữu Bằng thì có thể, nhưng anh nằm bệnh viện mất rồi.
13 Yêu thương. . . Lòng Tịnh Nghi bổng se thắt buồn. Điều đó chẳng bao giờ xẫy ra đâu. Mấy ngày nay, ân cần với cô, Chẳng qua anh muốn trả ơn cô đã giúp mình giải quyết công việc vẹn tròn và che mắt thế gian thôi.
14 - Vậy. Anh đuổi tôi đi. Tịnh Nghi cười lý lắc rồi tung chân sáo chạy nhanh. Hữu Bằng Ngơ ngác giây lâu, rồi cũng mỉm cười đuổi theo cô. Muốn chạy đua với Hữu Bằng à ? Cầm chắc thua trong tay đi, Tịnh Nghi.
15 Vì Tú Chi thật chân tình, Tịnh Nghi thôi không cười nữa. Cúi nhìn nó ốm yếu còm nhom, ôm đầy 1 lẵng hồng đi bán, cô bỗng chạnh lòng nhớ đến mình lúc nhỏ.
16 - Sinh nhật, lại còn tặng quà cho nhau nữa. Thân mật quá nhỉ ?Xương quai hàm bạnh ra, hai hàm răng nghiến vào nhau nghe ken két, Hữu Bằng không hai bàn mình đang nắm lại.
17 Nói xong, anh bước nhanh ra khỏi phòng, cánh cửa đập mạnh sau lưng. Tịnh Nghi ngã lăn ra giường thở dài chán nản. Bà Quỳnh nói không sai, lòng thù hận của anh với mẹ sâu sắc quá, không thể một sớm một chiều xóa tan đi.
18 Lời Thiên Tâm rất hợp tình hợp lý. Nhưng. . làm sao Phương Quỳnh cho anh nhận Hữu Bằng, khi cả Trần Thái, cả bà Thanh đều coi nó là báu vật. Cô không đủ can đảm thú nhận với chồng 1 tội lỗi được chôn vùi suốt 14 năm trời.