141 Sáng sớm, sương trắng chưa tan, không khí vẫn còn ẩm ướt, Phi Long Sơn vẫn còn đắm chìm trong sự im ắng thanh tĩnh. Lúc này, trong làn sương khói trắng mờ, một bóng người tiêu sái, bỏ lại ánh mặt trời đang nhô lên chậm chạp ở phía sau, chậm rãi đi lên từ dưới chân núi, áo quần trắng thuần, thoáng ẩn thoáng hiện trong màn sương khói mờ mờ ảo ảo.
142 Vân Tranh thờ ơ lạnh nhạt, nhìn sắc mặt bị dọa đến trắng bệch của Mục Cảnh Thiên, thật đáng đời!Ai bảo hắn vì tìm niềm vui cho bản thân mình, mà không để ý tới Phi Yên, khiến nàng bị nguy hiểm.
143 Trúc xanh bạt ngàn, Ẩn Thành là một mảnh xanh hài hòa, gió thổi khiến từng đợt hương trúc ngào ngạt lan tỏa khắp nơi, vấn vương lòng người, thanh tĩnh hồn người.
144 Ẩn Thành – Tường Long Trai. Mục Cảnh Thiên cùng Vũ Thanh Ba đi vào nhã gian để thương thảo việc điều tra những chuyện tình gần đây, ban ngày là thời điểm Thanh Ba Lâu ngưng hoạt động, cho nên hai người liền hẹn nhau ở nơi này.
145 Mái tóc như ngọn lửa phập phồng, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, tròng mắt màu đỏ như ngọn lửa cháy bùng từ dưới địa ngục, câu dẫn hồn người; Tròng mắt màu tím như sương mù giăng phủ đầy trời, mông lung không lối thoát.
146 Khúc Hàn Lâm rất phong độ, khoanh tay đứng ở hành lang gấp khúc trên đường đến phòng khách, đợi người mặt áo xanh từ phía xa xa kia đến, ông chưa kịp mở miệng nói, thì người ấy đã phớt lờ đi qua trước mặt ông … Khúc Hàn Lâm tức giận đến chỉ tay quơ chân …Này này này, thế này thì còn thể thống gì nữa?! Con rể thấy nhạc phụ lại không thèm chào hỏi! Được, được, được! Đồ nhãi con!Ông tức tối đi vào phòng khách, vừa đi vừa thở phì phò.
147 Trong căn nhà ở Ẩn Thành, một người có thân hình thon cao lớn, đầu cột dải lụa trắng, đứng trước sân, cả người tản mát ra hơi thở tà quái làm người ta không khỏi tránh xa một chút.
148 “Ngọc Phi Yên —–”Mục Cảnh Thiên kéo nàng đến bên người mình, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng giận kia, giơ tay lên muốn đánh, lại không đành lòng, chỉ có thể oán hận trừng mắt nàng.
149 ên trong phòng khách của Trúc Uyển, Long Diệc Hân ngồi cạnh bàn, tay trái bưng ly nước trà xanh, tay phải cầm một 1 quyển sách, mắt chăm chú nhìn vào quyển sách.
150 “Nghĩa huynh gặp qua Vũ rồi sao?”Ngọc Phi Yên cười hỏi, người ngồi cùng nàng, đang thả câu ở hồ chính là Kiền Hoàng, ánh mắt hắn nhìn chăm chú về phía trước.
151 “Tướng công, chàng muốn đi đâu?”Giọng nói buồn ngủ vang lên từ sau lưng Long Diệc Hân, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy thê tử trên giường vừa xoa mắt vừa muốn muốn xuống giường, thật giống như hắn muốn bỏ lại nàng.
152 Trên đường lớn Ẩn Thành, người đến người đi tấp nập, một nữ tử xinh đẹp mỹ lệ dắt theo một con ngựa trắng đứng ở trước mặt một tửu lâu, do dự một chút, đem ngựa giao cho tiểu nhị ra nghênh đón, nhấc chân bước vào tửu lâu.
153 Ngọc Phi Vũ, cũng chính là nữ tử xinh đẹp có tiếng rống to, bởi vì nghe được Mục Cảnh Thiên nói muội muội yêu dấu của mình đang mang bầu, nên sau khi thu xếp xong tất cả mọi chuyện liền một mình chạy đến Ẩn Thành, nhưng đến Ẩn Thành rồi, nàng lại không biết vị trí chính xác của Phi Long Sơn là nằm ở đâu, cho nên đến tửu lâu ăn cơm trước, thuận tiện hỏi vị trí của Phi Long Sơn luôn, chưa nghĩ qua việc sẽ gặp được tên Thẩm Thanh kia, nhưng đáng mừng là, ở tửu lâu này, nàng gặp được muội muội của mình, khiến cho tâm tình nàng thật vui vẻ.
154 “Các ngươi còn chưa có bái đường?”Ngọc Phi Vũ nhướng mày, nhìn tiểu muội nhà mình. Ngọc Phi Yên nhìn nàng mĩm cười “Muội ở kinh thành đã lạy rồi a!”Lời nói của nàng đúng là hợp lý hợp tình, ai nói nàng không có bái đường, nàng rõ ràng là đã lạy rồi …Kinh thành?Ngọc Phi Vũ nhíu mày, những ngón tay trắng nõn, nhỏ và dài cũng chậm rãi buông lỗ tai của Mục Cảnh Thiên ra, rốt cục cũng thoát ly được, Mục đại đường chủ nhanh chóng nhảy vọt sang một bên, vẻ mặt xanh xao, xoa xoa lỗ tai mình, hình như những ngón tay nhỏ xíu và trắng nõn của đại tỷ hắn đặc biệt thích quấn lấy lỗ tai hắn, mỗi lần gặp mặt đều quấn lấy không rời.
155 “Tiểu Thiên!”Mấy người vừa đi tới Cúc viên, liền nghe được tiếng gọi mừng rỡ, sắc mặt Mục Cảnh Thiên cực kì khó coi, mày kiếm nhíu chặt, trừng mắt nhìn thân ảnh đang đi về phía hắn, khi nhìn thấy thân ảnh kia sắp bổ nhào vào trên người hắn, hắn lạ làng di chuyển cước bộ tránh ra.
156 Khúc Hàn Lâm ôm một bụng lửa giận định đi tìm Long Diệc Hân để lý luận, Long gia hắn ta thật sự khinh người quá đáng! Dọc theo đường đi, những người nhìn thấy ông đều tự động tránh ra, nhìn ông như ngọn lửa di động, bốc cao ngút trời, xem ra thì sắp đốt rụi ai đó rồi.
157 “Nha đầu, mau đến xem ta bắt được con chim đẹp này”Thành quận Vương gia nhìn thấy Ngọc Phi Yên từ xa xa đi về hướng ông, ông cao hứng phấn chấn trổ tài cao thủ bắt chim, thật không ngờ, trên núi Phi Long này phong cảnh bốn mùa đều như mùa xuân tú lệ, chim quý thú lạ cũng nhiều vô số.
158 Bên trong phòng tiếp khách của Phi Long Sơn. “Lại nói rõ, ta không cần. ”Ngọc Phi Yên đang ở trong lồng ngực tướng công nàng, ánh mắt long lanh nhìn về phía mọi người, nàng thấy được rõ ràng : sắc mặt xanh mét của cha nàng – Khúc Hàn Lâm, đôi mày liễu nhíu lại thật chặt của tỷ tỷ nàng – Ngọc Phi Vũ, khuôn mặt quá đỗi nghiêm túc của cha chồng nàng – Thành quận vương gia, vẻ mặt xem kịch vui của nghĩa huynh nàng – Hoàng đế Đại Kiền Hiên Viên Khởi Minh, khuôn mặt hiền lành chẳng phân tranh của Trúc Âm tỷ, còn có sự thản nhiên của Tam ca nàng – Mục Cảnh Thiên.
159 “Thôi huynh ở đây chờ tiểu đệ sao?”Mục Cảnh Thiên vừa vào đến Cúc viên thì đã thấy Thôi Lợi đứng ở hoa viên, hình như là đang định rời đi, có lẽ là không đợi được hắn, cho nên mới phải rời khỏi, ngày hôm qua, hắn đã đáp ứng với Thôi Lợi lên đỉnh núi bàn luận võ nghệ, sáng sớm nay đã bị tỷ tỷ kéo đến phòng tiếp khách để giải quyết chuyện của Khả Nhân.
160 Ngọc Phi Yên nhàn nhã đi ra Trúc Uyển, dọc trên đường nhìn thấy mọi người đều vội vàng bận rộn, thật sự là hiếm khi nhìn thấy như thế, cái này cũng chưa tính, c1i chính là, mỗi người đi ngang qua nàng đều đều dùng ánh mặt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng, nàng đâu có thay đổi gì, hôm nay mọi người làm sao thế này, hơn nữa, nhìn nàng như thế là có ý gì chứ?Thật sự nàng không thể để sự tò mò tồn tại lâu trong lòng được, nàng kéo một người lại, cười tủm tỉm hỏi “Tiểu Nguyệt Tử, tất cả mọi người vội vàng làm cái gì thế?”Bị nàng giữ chặt, Tiểu Nguyệt Tử dừng lại, mắt hạnh tròn vo nhìn nàng, có thể nhìn thấy sự hưng phấn trong đó, chống lại đôi mắt lúng liếng long lanh của nàng, có chút kỳ quái hỏi “Chẳng lẽ Phi Yên tỷ tỷ không biết sao?”Thật ngạc nhiên, nàng thế nhưng lại không biết tại sao mọi người lại vội vàng, gạt người nha?!Ngọc Phi Yên gật gật đầu, nàng ấy hẳn là biết chứ?Tiểu Nguyệt Tử nhíu mày, “Phi Yên tỷ tỷ, không thể nào? Tất cả mọi người vội vàng vì ngày mai là hôn lễ của khôi thủ a!”Nàng là đương sự thế nhưng lại không biết?Hôn lễ?Ngọc Phi Yên chớp chớp đôi mắt, cười tủm tỉm, “Tiểu Nguyệt Tử, ngươi nói hôn lễ của ai?”Ngoáy ngoáy lỗ tai, ắt hẳn là nàng đã nghe lầm.