121 Kinh thành – Hoàng cung – Ngự thư phòngCâu cửa miệng “Gần vua như gần cọp” nói rất đúng, giờ phút này thống lĩnh ngự lâm quân Thôi Lợi đang quỳ trên nền sàn của Ngự thư phòng, hắn là người thiết diện vô tư, khuôn mặt lúc nào cũng kính cẩn nghiêm túc lúc này lại tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy tràn khắp người.
122 Không gian mênh mông, mưa thu báo hiệu không khí lạnh sẽ tràn về. Dưới chân núi Phi Long có một nam tử mặc áo sam màu lam đang đứng trong khoảng không bị mưa phùn bao phủ, quần áo ướt đẫm, vô cùng chật vật, nhưng trên người lại toát ra sự nghiêm nghị, con ngươi đen thể hiện sự dứt khoát kiên định.
123 Ngọc Phi Yên vừa lòng, cong khóe môi lên, xem ra tuy rằng hôm nay bên ngoài mưa thu triền miên nhưng tâm tình Thanh Nhi không tệ, hơn nữa nhìn phản ứng của nàng ấy thì trước đây nàng ấy và đại ca không có vấn đề gì.
124 hoảnh khắc nhìn thấy Thanh Nhi xuất hiện, Ngọc Phong Dương buông cánh tay nắm cằm Phi Yên ra, khuôn mặt tái nhợt gầy yếu nhưng trông lại lạnh lùng nổi lên một chút kích động, ánh mắt Phi ưng sâu thẳm của Ngọc Phong Dương nhìn chăm chú vào khuôn mặt ấy.
125 Long Diệc Hân cùng Ngọc Phi Yên rời khỏi phòng khách, dù sao hai người kia cũng cần không gian riêng để tâm sự với nhau, bọn họ sao có thể ở lại ngăn cản hai người kia tâm tình được.
126 Một ngày đẹp trời nào đó sẽ bị thất nghiệp vì edit truyện trong giờ làm việc…:((((Ngọc Phi Yên bưng một thố canh gà do tự tay Huyền U nấu từ nhà bếp đi đến phòng khách của Trúc Uyển, vừa đi vừa ngửi mùi thơm mê người khiến nàng không khỏi nuốt nước miếng vài lần.
127 Hôm nay sếp không có ở VP nên có nhiều time để edit truyện…:)))Trong tay Long Diệc Hân cầm một quân cờ, nhìn chằm chằm vào ván cờ đang biến hóa kỳ lạ khó lường kia, trong mắt phượng hiện lên sự thâm trầm, một mình hắn ngồi lẳng lặng chổ này chơi cờ một mình, hắn đặt quân cờ trên tay xuống, chơi cờ một mình chính là một thú vui của hắn.
128 Trong một gian phòng xa hoa của một khách điếm nằm trên đường từ Kinh Thành đến Ản Thành, Mục Cảnh Thiên đang cùng lão bản nương xinh đẹp của khách điếm ăn cơm tối, bên ngoài truyền vào tiếng đàn du dương, hài hòa.
129 Mục Cảnh Thiên tốn hơn nữa canh giờ để giải thích rõ ràng quan hệ của Long Diệc Hân và Ngọc Phi Yên lúc sau này cho Ngọc Phi Vũ, sau khi bị kiệt sức thì đến phòng chữ Thiên số 1 định sẽ nghỉ ngơi.
130 Gió thổi phất phơ, trúc xanh xào xạt, mùi hương trà hòa quyện trong gió lởn vởn xung quanh. Trong chòi nghỉ mát Bạch Ngọc, có một đôi vợ chồng tuyệt đẹp, một người đang mài mực, một người đang vẻ tranh, hình ảnh thật nên thơ, lãng mạn.
131 Diệu Trúc Âm và Huyền U liếc mắt nhìn nhau, nha đầu này ấy thế mà đã học xong “Tiên nhân hồn” sao?“Tiên nhân hồn”, chính là thượng cổ khinh công đã thất truyền từ lâu, do Diệu Trúc Âm có cơ duyên nên mới may mắn có được, đương kim võ lâm chỉ có Long Diệc Hân luyện thành mà thôi, thế mà nha đầu trước mặt này nói là đã học xong “Tiên nhân hồn” ư?Sao nha đầu này lại có thể học được chứ?Bí kíp “Tiên nhân hồn” đã sớm không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
132 Phòng khách – Trúc UyểnNgọc Phi Yên tay ôm đàn tiêu sái đi đến phòng khách tìm Long Diệc Hân, trên môi nàng lộ ra một nụ cười mờ ám, quả nhiên tướng công nhà nàng đang nằm trên chiếc ghế dài quen thuộc nhắm mắt dưỡng thần.
133 Ngọc Phi Yên nhìn vào ánh mắt phượng sâu thẳm của Long Diệc Hân, thấy trong ấy chợt lóe ra ánh sáng thật lạnh, nàng nuốt nước miếng một cái, làm gì mà giống như thật vậy, nàng nói giỡn một chút cũng không được hay sao?“Í.
134 ‘Người nào dám to gan như vậy, dám ăn cắp Linh nhi của ta!”Ngọc Phi Yên ngẩng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp đang lớn tiếng quát mình, không khỏi ngẩn người ra, đứa bé này rõ ràng là con của nàng, sao lại bảo là nàng “trộm” chứ?Cho nên nàng nhìn nữ tử xinh đẹp ấy mĩm cười.
135 Thân ảnh Vân Tranh và Mạc Lục không ngừng bay cao bay thấp, thân ảnh màu cam sử dụng tử tinh sáo ngọc, thân ảnh màu xanh sử dụng kiếm linh, tử tinh sáo xuất quỷ nhập thần, nhẹ nhàng và mơ hồ; kiếm linh thì như đặt bút vẽ tranh, đường nét nghiêng nghiêng dứt khoát, một người lấy tĩnh chế động, lại dứt khoát mạnh mẽ; một người nhẹ nhàng như mạt phấn bay bay, nhấp nhô như làn nước hữu tình.
136 Mỗi năm vào ngày mười lăm tháng mười trong năm, ở Ẩn Thành sẽ có lễ hội chùa, đây là quy định bất thành văn, sự kiện này chứng minh Đại Kiền thịnh thế phồn vinh, dân chúng an cư lạc nghiệp, ăn uống ấm no nên có dư tiền để tiêu phí cho việc du ngoạn.
137 “Cảnh Thiên!”Nghĩ đến vừa rồi mình chỉ vừa mới mở miệng nhắc đến người này, thì ngay lập tức người này liền xuất hiện trước mặt nàng, khiến Ngọc Phi Yên bị kích động vạn phần, nàng ôm chặt lấy nam nhân trước mặt mình, chôn đầu vào trong lồng ngực của hắn, thật sự rất lâu rồi họ không gặp được nhau.
138 “Khúc Lưu Vân!”Nàng đang sung sướng ngồi trên đùi tướng công nhà nàng nhìn phản ứng của Tam ca thì bị tiếng gọi quen thuộc kia làm cho hoảng sợ, nàng quay đầu lại, nhìn thấy một người đã qua tuồi trung niên nhưng vẫn rất phong độ, khuôn mặt tức giận nhìn chằm chằm về hướng bọn họ.
139 Phòng khách của Phi Long Sơn rất lớn, nhưng lúc này chỉ có hai người. Long Diệc Hân ngồi im lặng, ánh mắt sáng ngời xuyên thấu qua tấm màn sa đen che chắn khuôn mặt, nhìn nam tử mặc cẩm y đang ngồi đối diện, cẩm y nam tử cũng mĩm cười nhìn hắn, hai người đều biết được suy nghĩ của đối phương, nhưng không ai nói gì, không khí trong phòng tuy không có áp lực nhưng rất không thoải mái.
140 Bầu không khí xung quanh tràn ngập sắc thắm của hoa lá, ngàn dặm không mây, mấy con Phi Điễu ngẫu nhiên bay qua làm nhiễu loạn sự yên tĩnh, khiến không khí xung quanh như vui vẻ hơn, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống cây cỏ hoa lá trong Cúc Viên như tô sắc hoa càng thêm thắm, sắc lá càng thêm xanh, hương hoa Cúc cũng tràn ngập trong Cúc Viên nho nhỏ này.