161 Lúc này Ngọc Phi Yên cảm giác giống như đang hối hận, nếu trên đời này có phương thuốc nào trị bệnh hối hận, nàng nhất định sẽ uống. Không hiểu như thế nào mà nàng lại để a quỷ ám mình, đồng ý yêu cầu của tướng công nhà nàng chứ!? Bái đường hả?! Nói lầm bầm?!Trời còn chưa sáng, đôi mắt nàng vẫn còn chưa muốn mở, đang mông mông lung lung thì mấy người Vân Tranh kéo đi trang điểm, thay áo, nói là cái gì đuổi giờ lành gì đó, y như là các nàng ấy cố ý gây sức ép lên cho nàng, nhất là Mạc Lục, nàng ấy muốn báo thù sao?! Chính là nàng ấy đã lôi nàng từ đống chăn ra, chẳng lẽ, các nàng ấy đều quên nàng là phụ nữ đang mang thai, làm sao chịu nổi sức ép của các nàng nha.
162 Phía trên hỉ đường được bố trí đơn giản, cũng giống như các lễ cưới bình thường, nhưng cũng không giống lắm vì có ít màu đỏ hơn, bởi vì mọi người đều biết, khôi thủ bọn họ không phải là một người bình thường, cho nên mọi thứ đều được đơn giản hóa nhưng vẫn không mất đi sự trang nghiêm và không khí vui mừng.
163 Kiền hoàng ngồi ở bên trong chòi nghỉ mát, chiết phiến đặt trên bàn đá, một tay cầm chén trà, một tay cầm nắp chén nhẹ nhàng khảy những lá trà sang một bên, ngửi mùi thơm đang tỏa ra từ những lá trà, trong lòng hắn thầm ghen tị với Long Diệc Hân, chè long tĩnh thượng hạng như thế này ở Hoàng cung lại không có.
164 Lúc lâu sau đó, Thôi Lợi từ phòng khách đi ra, dọc theo hành lang gấp khúc rồi quẹo trái, nhưng hắn không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp trên đường đi.
165 Kinh thành – Hoàng cung. Ánh mặt trời vàng chiếu rọi ấm áp trong chính điện của Hoàng hậu, cảm giác thật an bình, cũng giống như cảm giác của Trinh Thuận Hoàng hậu gieo vào trong lòng mọi người từ trước đến nay, đan xen sự uy nghi của bậc mẫu nghi thiên hạ là sự hiền lành thân thiện.
166 Diêu Kình tên tự là Nguyên Chi, là cựu thần của triều đình, vào thời Hoàng đế Võ Tắc Thiên và Duệ Tông thì mới bắt đầu có chức Tể tướng, sau khi chấn hưng Đại Kiền, ổn định chính trị, Kiền Hoàng phong Diêu Kình làm tể tướng, ngay vào lúc phụng chỉ, ông đã trình lên Kiền hoàng mười đề nghị, như sau: thứ nhất: hủy bỏ phép nghiêm hình nặng, thứ hai: không hiếu chiến, thứ ba: chấp pháp công bình, thứ tư: hoạn quan không được can thiệp triều chính, thứ năm: hủy bỏ sưu cao thuế nặng, thứ sáu: hoàng thân quốc thích không được tiến cử những chức quan lớn, thứ tám: Hoàng thượng phải lấy lễ đối đãi với quần thần, thứ chín: nghiêm cám lạm dụng lễ chùa, thứ mười: Hoàng thân quốc thích không được tham gia vào chính sự nhiều quá.
167 “Khả Nhân, ta rốt cục cũng tìm được ngươi!”Ngọc Phi Yên cùng Kiền Hoàng đang nhàn nhã đàm thoại việc nhà, Vũ đột nhiên tiến vào, kéo tay Ngọc Phi Yên.
168 Đêm như mực, không trăng không sao, không thấy được bất cứ thứ gì, bốn phương âm u vắng lặng. Trong một đình viện ở Ẩn Thành, không có một ngọn đèn dầu nào, đột nhiên gió thổi qua, trong sân xuất hiện một bóng áo trắng, như ma như quỷ, khiến người ta không khỏi nổi gai óc khắp mình.
169 “Mẫu thân!”Giọng nói ngọt ngào thấm tận xương tủy, khơi dậy chức năng trời sinh làm mẹ trong lòng Ngọc Phi Yên, nàng vui sướng bước nhanh đến đứa bé đang được đặt trên chiếc bàn bằng bạch ngọc trước mặt, vươn hai tay định ôm lấy nó, nhưng khi tay nàng sắp chạm vào da thịt của nó thì đứa bé trên bàn bỗng nhiên không thấy đâu nữa, thay vào đó là một nữ tử mặc bộ quần ào nhiều màu sắc sặc sỡ.
170 Rồng bay ngàn dặm vượt sông, mây xanh vần vũ trên nền trời bao la thăm thẳm. Ánh trăng e thẹn, trời đất hòa vào nhau thành một cõi mênh mông. Một trận chiến chấn động cửu thiên.
171 “Không ——”Mục Cảnh Thiên chỉ kịp chụp lấy thân thể Ngọc Phi Yên đã bị đánh văng ra ngoài, ánh mắt hắn như muốn lồi ra nhìn máu tươi trong miệng tiểu muội mình chảy ra ào ạt, hắn không thể tin được, Khả Nhân lại bị thương ngay ở trước mặt mình, hắn không thể tha thứ cho bản thân mình.
172 Sau hôn mê, Ngọc Phi Yên tỉnh lại, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm nóc trần giường, mặt xám như tro tàn, người nàng tựa như một con gối gỗ, không có tinh khí.