Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mỗi đêm một câu chuyện kinh dị Chương 19b

Chương trước: Chương 19a



Bước vào trong nhà Robert thấy bên trong rất rộng nhưng chẳng có gì đáng tiền. Robert biết lý do tại sao ông già lại yên tâm cho một người xa lạ như anh ở. Vì anh không thể mang cá hay dỡ ngôi nhà này đi được. Trong căn nhà có một bể cá khá to, một bộ ghế sô pha, trên tường treo một cái đầu hươu nhồi bông khá đẹp. Đôi mắt của con hươu chẳng khác gì còn sống, Robert bước đến đâu cũng cảm thấy nó đang nhìn mình.

Góc tường còn có máy sưởi và tủ lạnh, trong phòng ngủ có giường ngủ và đồ dùng. Nhìn từ ô cửa sổ thấy bên ngoài có một thảm cỏ xanh, trên đó có vòi nước và máy cắt cỏ. Đặc biệt, từ chỗ ấy có thể nhìn thấy rất rõ cửa sổ phòng khách và phòng ngủ của nhà Kathy, đúng là một địa điểm theo dõi lý tưởng.

“Cậu có thể dùng bất cứ đồ gia dụng nào trong nhà, nhưng không được động vào đầu con hươu ngoài phòng khách và đèn treo tường trong phòng ngủ.” Ông già vung thức ăn vào bể cá, sau đó quay người, mỉm cười nhìn Robert và không nói gì nữa. Robert tinh ý móc ví rút ra ba nghìn đô đưa cho ông già. Đôi mắt ông già sáng lên, vui vẻ nhận lấy rồi đi ra.

“Hẹn tháng sau gặp lại cậu. Chúc cậu có những ngày vui vẻ ở đây.” Ông già vẫy vẫy tay chào tạm biệt Robert.

Robert thở phào nhẹ nhõm, sau đó lái xe chuyển những đồ cần thiết đến, bao gồm cả kính viễn vọng, máy chụp ảnh kỹ thuật số… Robert có phần lo lắng vì sắp được nhìn thấy Kathy.

Qua kính viễn vọng anh nhìn thấy Kathy. Đúng là cô ấy không hề thay đổi, vẫn xinh đẹp và đáng yêu như xưa. Tay Kathy ôm một chiếc túi bằng giấy khá to, sau đó cô ấy nghe điện thoại, nói chuyện mà khuôn mặt cứ tươi rói như là có chuyện gì vui lắm. Gác điện thoại xuống, Kathy vào trong phòng bật máy tính lên, mỉm cười nhìn vào màn hình.

“Cô ấy nhìn cái gì mà vui thế nhỉ?” Robert không kiên nhẫn nổi, cứ lẩm bẩm trong miệng. Anh uống một ngụm cà phê đen, đó là cà phê Braxin ông già cho, rất thơm ngon.

Ngày qua ngày, Robert chẳng khác gì người đang xem một bộ phim do Kathy đóng vai chính, kể về cuộc sống hàng ngày của cô. Lạ là hình như chỉ có mình Kathy sống ở đó, chưa lúc nào nhìn thấy người đàn ông châu Á xuất hiện tại nơi ấy.

Xem ra chồng cô ấy không về nhà, Robert nhìn qua ống kính viễn vọng thầm than thở. Nhưng rõ ràng trên nét mặt Kathy chưa lúc nào xuất hiện sự buồn bã.

Robert cứ quan sát Kathy như vậy, Kathy đang cười thì anh cũng cười, Kathy khóc thì trái tim anh cũng trĩu nặng xuống. Robert chợt nhận ra trong trái tim mình vẫn còn chỗ cho Kathy. Đến ngày thứ tư, Robert vừa giật mình tỉnh giấc, anh nghĩ ngay đến việc chạy đến chiếc kính viễn vọng. Qua chiếc kính viễn vọng, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề đang đứng gõ cửa nhà Kathy. Kathy nhìn qua lỗ nhỏ rồi ra mở cửa ngay khi đang mặc chiếc áo ngủ. Nếu là người xa lạ thì chắc chắn cô ấy không ăn mặc tùy tiện như vậy. Quả nhiên, cửa vừa mở ra, người đàn ông ấy và Kathy ôm nhau xoắn xuýt, hôn nhau rất lâu.

Chết tiệt, việc đó là thật! Robert không biết tại sao lại tức tối đến thế, đầu đập vào ô cửa sổ. Lòng anh vô cùng phức tạp, không biết là vui hay buồn nữa.

Người đàn ông ấy không ở lại lâu, một lát sau thì lái xe ra về. Ánh mắt của Kathy có vẻ chống chếnh, nhưng cô nhanh chóng bước vào trong nhà.

Robert đã chụp được ảnh lúc hai người hôn nhau, nhưng thế vẫn chưa đủ, anh cần có cái gì đó hơn thế. Những ngày sau đó anh chụp được khá nhiều ảnh, nhưng không biết tại sao, mỗi khi người đàn ông ấy và Kathy gần gũi với nhau thì cô ấy luôn kéo rèm lên, sau đó họ đi vào phòng ngủ. Tuy Robert cũng có nhiều chứng cứ thêm nhưng những thứ đó không đủ để tố cáo cô ấy ngoại tình. Robert cũng chẳng vội vàng gì, dù sao thời gian vẫn còn nhiều nên anh quyết định điều tra về người đàn ông ấy.

Chẳng mấy chốc Robert đã điều tra được tung tích của người đó. Người đàn ông tên là Vincent, là một chuyên gia phân tích tài chính phố Wall, có danh tiếng trong giới tiền tệ, chuyên giúp những ông chủ giàu có phân tích tình hình đầu tư chứng khoán, tiền tệ. Nhưng do thời gian gần đây ông ta để xảy ra nhiều sai sót nên đang mang một khoản nợ khá lớn, phải chạy vạy khắp nơi để trả nợ.

Thảo nào mỗi lần đến gặp Kathy về, khuôn mặt anh ta lại buồn bã, xem ra người giàu cũng có nỗi khổ riêng.

Có khi thằng cha này sẽ phá sản ấy chứ, cũng có thể hắn muốn bòn tiền của Kathy để trả nợ. Robert thấy thương Kathy quá, có lẽ cô ấy không biết người đàn ông này đang lợi dụng cô để bòn rút tiền của.

Dưới hàng cây râm mát, Robert đi bộ thong dong, nhưng thấy hơi chóng mặt, đầu như sắp nổ tung ra. Có lẽ là do ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào kính viễn vọng nên anh mới mệt mỏi như thế. Vì vậy, Robert đã quyết định ra ngoài hóng gió. Anh giắt khẩu súng vào mạng sườn, đây là khu phố của những người giàu có, thế nào bọn lưu mang cũng thích nơi đây. Mấy hôm trước ra ngoài Robert quên không mang theo súng nên đã bị cướp, cũng may chỉ mất có mười mấy đô.

Bỗng nhiên Robert thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc, đó là Kathy. Cô ấy cũng đang đi dạo trên phố, hai người cách nhau mấy chục mét, nhưng Kathy không nhận ra anh đang đi đằng sau.

Cứ như vậy, Robert đi sau Kathy, tâm trạng đan xen lẫn lộn, anh nhớ về những năm tháng hai người còn bên nhau. Anh thấy như mình trở về quá khứ.

Đột nhiên, những âm thanh ồn ào làm anh bừng tỉnh.

Có mấy tên lưu manh đang vây quanh Kathy.

“Đưa tiền đây, nếu không chúng tao sẽ rạch nát mặt cô em!”

Một tên nhóc con tóc nhuộm hét toáng lến. Hắn cầm con dao gọt hoa quả hua đi hua lại trước mặt Kathy. Kathy sợ hãi, hai tay ôm lấy ngực, chẳng dám nói câu gì. Robert vội lao đến chặn ngay trước mặt cô. Kathy chẳng khác gì con chim nhỏ bị đe dọa, hai tay bấu chặt lấy cánh tay chắc nịch của Robert.

“Cút!” Robert gầm lên. Mấy tên lưu manh cười toáng lên rồi vây quanh Robert.

“Lại thêm một thằng điên lắm chuyện.” Tên nhỏ con nhuộm tóc đỏ cười lớn. Robert định rút khẩu súng ở sườn ra thì thấy toàn thân đau nhói, mọi thứ bỗng tối sầm. Cuối cùng anh nhìn thấy khuôn mặt Kathy xinh đẹp xen lẫn nỗi sợ hãi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu Robert mới tỉnh lại, anh nhận ra mình đang ở trong một ngôi nhà lạ lẫm, trải thảm đỏ rất đẹp, đồ dùng theo phong cách cổ điển, màn hình tinh thể lỏng thật lớn, còn anh đang nằm trên chiếc ghế sô pha bằng da thật êm ái. Robert bật dậy như lò xo nhưng cổ vẫn cứ giật giật từng hồi, đau vô cùng.

“Anh bị đánh ngất. Em đã khiêng anh, à không, em đã kéo anh về đây.” Kathy bước đến, tay cầm một túi đá chườm và một cốc cô ca. Robert đặt túi đá chườm lên cổ, uống ngụm cô ca xong anh thấy người thoải mái hẳn.

Robert chợt nhớ đến khẩu súng của mình, anh sờ xuống mạng sườn thì chắng thấy nó đâu nữa.

“Quỷ tha ma bắt!” Robert đặt phịch túi đá xuống ghế sô pha. Kathy sợ hãi bưng hai tay che mặt và lùi và bước.

“Xin lỗi anh! Chúng đã cướp súng của anh rồi. Em sợ quá, không cản được.” Kathy run rẩy giải thích. Robert nhận ra sự thất thố của mình, vội đi đến đỡ đôi vai gầy của Kathy an ủi.

“Xin lỗi em! Anh không trách em đâu, được gặp em, anh vui lắm. Đằng nào súng cũng mất rồi.” Robert nói vậy nhưng giọng vẫn chùng xuống vì anh thích nhất khẩu súng, đó là kỷ niệm duy nhất của thời làm lính.

“Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau! Kathy ngồi bên cạnh Robert, có vẻ bẽn lẽn.

“Em, em lấy chồng rồi nhỉ?” Robert cúi đầu lắp bắp hỏi. Tuy đã biết sự thực nhưng Robert vẫn muốn nghe câu trả lời của chính Kathy.

“Vâng, chồng em tốt với em lắm.” Kathy với tấm ảnh ở trên bàn, đó là tấm ảnh cô chụp chung với người đàn ông châu Á kia. Nói dối, người đàn ông ấy có về nơi này lần nào đâu. Robert nhìn Kathy và thấy rằng cô ấy ngoại tình cũng chỉ vì quá cô đơn, lạnh lẽo.

“Anh vào đây một lát, em sẽ cho anh xem những bức ảnh gần đây của em, và cả những bức ảnh trước kia chúng ta nữa. Em đều cất giữ cẩn thẩn.” Kathy đứng dậy, kéo Robert vào trong phòng ngủ. Phòng ngủ rất đơn giản, phòng của Kathy bài trí giống hệt khi cô ấy còn ở với mình, chỉ có thêm một chiếc máy tính.

“Em hay lên mạng à?” Robert hỏi.

“Vâng. Sao anh biết?” Kathy cười đáp. Robert có vẻ lúng túng, vội nói là mình đoán thế.

“Cái ngăn kéo này hình như bị kẹt rồi. Anh giúp em kéo ra nhé?” Kathy nói với Robert khi đó đang nhìn ngó căn phòng. Robert đi đến giúp cô kéo ngăn kéo. Trong đó có một chiếc hộp sắt khá to, một ít tiền mặt và trang sức.

“Ái chà, nhầm rồi, cái này mới đúng.” Kathy thờ ơ nói, nhưng cô ấy lại nhấc chiếc hộp sắt ra.

“Đó là cái gì?” Robert tò mò hỏi.

“Là khẩu súng.” Kathy mở hộp sắt ra, mặt Robert lóe sáng. Đó là một khẩu súng ngắn, nòng súng nhỏ dài, thân súng ánh lên màu bạc sáng bóng, báng súng được làm bằng gỗ. Robert cầm khẩu súng lên, thấy tay vô cùng dễ chịu.

“Đây là khẩu súng ngắn Crote được làm thủ công, nạm vàng 24K của Mỹ.” Robert là người đam mê súng, anh trân trọng vuốt ve khẩu súng rồi mở báng súng ra, thấy bên trong rỗng.

“Chồng em tặng em khẩu súng này đấy. Em không thích, nó không có đạn nên chỉ là một món đồ chơi.” Kathy nhìn Robert, nói. “Khẩu súng này đắt lắm. Đây là một khẩu súng rất tốt.” Robert thích đến nỗi không muốn rời tay khỏi khẩu súng.

“Nếu anh thích thì em tặng anh, dù gì chồng em cũng không biết.” Kathy cười cười. Robert từ chối nhưng cuối cùng cũng nhận lấy, anh giắt khẩu súng vào mạng sườn.

Anh chuẩn bị đứng lên thì bỗng nhiên Kathy lao vào lòng mình. Robert định nói, muốn đẩy cô ra nhưng bị đôi môi mềm mại của Kathy giữ chặt. Anh thấy chân tay mình tê dại và rồi thấy mình đang ôm chặt lấy thân hình của cô ấy, ngã ra giường. Một lát sau, Robert tỉnh dậy. Kathy vẫn nằm ngủ ngon lành bên cạnh. Hai người không có một mảnh vải nào trên người. Thấy vậy anh có vẻ lúng túng, định bước xuống giường thì phòng bên ngoài có tiếng bước chân.

Người đàn ông trung niên ấy xông vào trong phòng ngủ. Ông ta rất đỗi ngạc nhiên khi thấy anh và Kathy đang ở trên giường. Ông ta lớn tiếng chửi bới anh. Robert không biết phải làm thế nào, vội vàng mặc quần áo và ra sức giải thích. Nhưng ông ta không chịu nghe, còn cầm chiếc ghế gần đó ném về phía anh. Robert không kịp tránh, chiếc ghế trúng mặt, mũi và miệng khiến anh chảy máu. Kathy đang nằm vội tỉnh ngay dạy, lớn tiếng yêu cầu hai người dừng tay. Nhưng người đàn ông ấy không có ý dừng lại, ông ta lao tới, cầm con dao gọt trái cây ở trên bàn máy tính đâm Robert. Robert nhìn khẩu súng còn để ở đai quần vứt trên sàn, vội nhặt lên. Anh chỉ định dọa người đàn ông ấy.

“Cấm động đậy! Nếu không tôi sẽ bắn!” Robert cầm khẩu súng lên, nhằm thẳng vào ông ta. Ông ta nhìn khẩu súng rồi lại nhìn Robert với anh mắt khinh bỉ, nhếch mép cười và xông đến.

Trong đầu Robert hiện lên hình ảnh của nhiều năm trước, lúc anh đối mặt với Lee. Lee cũng giống như người đàn ông này, vẫn lao đến mà không chịu nghe anh giải thích. Anh cần phải bóp cò, nếu không anh sẽ bị đánh chết.

Thế là bất giác ngón tay anh ấn vào cò súng.

Anh nghĩ rằng trong súng không có đạn nhưng súng đã nổ, trên ngực người đàn ông có một vết đạn. Ông ta cúi đầu xuống, máu trào ra từ vết thương trên ngực, nhưng vẫn lao đến chỗ Robert. Robert tiếp tục bóp cò, người đàn ông lại bị bắn trúng, hét lên một tiếng rồi đổ gục xuống.

Khi gục xuống, người đàn ông vẫn còn nhếch mép cười, cơ thể giật giật vài cái rồi tắt hơi.

Robert đứng thần người ra, nhìn khẩu súng.

“Sao… Sao lại thế này? Không phải là súng không có đạn hay sao?” Anh nhìn Kathy hỏi. Kathy thì khác hẳn, cô bình tĩnh ngồi vào bàn máy tính.

“Nói đi! Chuyện này là thế nào?” Robert ném phịch khẩu súng xuống đất, hét lên hỏi Kathy. Trong giây phút, đầu anh rối tung lên. Kathy không nói gì, lặng lẽ mở máy tính rồi nhấp chuột, trên màn hình hiện lên hình ảnh của Robert.

Kính viễn vọng, giường, bình pha cà phê.

Robert không dám tin vào những gì trước mắt mình, rõ ràng trên màn hình là căn phòng của anh.

“Thực ra tôi luôn theo sát anh, anh cho rằng anh đang nhìn tôi qua kính viễn vọng ư? Thực ra tôi nhìn anh còn rõ hơn ấy chứ.” Kathy châm một điếu thuốc, mặc chiếc áo ngủ bằng lụa thướt tha rồi thờ ơ quay sang nhìn Robert.

Giờ thì Robert đã hiểu tại sao ông già không cho mình chạm vào đầu con hươu và cái đèn treo tường, thì ra bên trong là camera. “Anh không hiểu, thực sự anh không thể hiểu nổi tại sao em lại đối xử với anh như vậy!” Đầu Robert như sắp nổ tung ra, anh thấy người đàn bà trước mặt mình quá đỗi xa lạ.

“Robert ạ, con người rồi sẽ thay đổi. Anh nghĩ rằng tôi vẫn còn vương vấn anh sao? Cà phê ngày ngày anh uống, cốc cô ca vừa rồi đều có chứa thuốc ngủ cả đấy. Người đàn ông nằm trên đất kia không phải là người tình của tôi mà là chồng tôi đấy.” Kathy phả khói thuốc lá ra miệng. Trông cô có vẻ thanh thản nhưng nét mặt u ám, buồn bã.

Robert nhìn người đàn ông đã chết rồi lại quay sang nhìn Kathy mà không dám tin vào mắt mình.

“Thực ra tôi kịch liệt phản đối Vincent làm như vậy, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác. Anh ấy nợ nần quá nhiều, hơn nữa mấy tuần trước đây anh ấy vừa biết tin mình bị ung thư giai đoạn cuối. Chúng tôi có bán cả ngôi biệt thự này đi cũng không thể chữa khỏi bệnh cho anh ấy và trang trải nợ nần. Vì thế, Vincent đã nghĩ đến việc này, dùng mạng sống của mình đổi lấy tương lai của tôi. Vincent yêu tôi vô cùng, anh ấy không muốn chết đi mà vợ không có đồng nào. Vì thế chúng tôi đã lên kế hoạch làm sao để lừa lấy được tiền bảo hiểm. Nhưng việc này đâu có dễ dàng gì, bị ung thư thì làm sao mà mua bảo hiểm được nữa. Chúng tôi đã rơi vào bước đường cùng rồi.” Nói đến đây Kathy đi đến trước xác chồng mình, nước mắt lưng tròng, cô vuốt ve cơ thể lạnh ngắt của ông ta.

“Đúng lúc này thì một người đàn ông đến gặp vợ chồng tôi. Ông ta nói rằng sẽ giúp chúng tôi thực hiện kế hoạch này và còn cho chúng tôi một khoản tiền lớn. Vì thế vợ chồng tôi nhận lời ngay.” Kathy ngẩng đầu lên nhìn Robert, anh đang còn ngạc nhiên cực độ.

“Giờ thì trong gian phòng này đầy vân tay của anh, lại còn căn nhà của ông già cho anh thuê nữa. Ông ta sẽ chứng minh rằng anh đã quan sát nhà chúng tôi từ lâu với mục đích ăn cướp. Anh đến nhà chúng tôi cướp của thì chồng tôi đột ngột quay về và anh đã lấy khẩu súng quý giá của gia đình tôi bắn chết anh ấy. Sự việc đơn gian như vậy thôi. Còn đám lưu manh ngoài đường hôm qua cũng là do tôi thuê cả đấy. Những cốc cà phê anh uống toàn chứa thuôc an thần, tôi luôn chờ anh uống hết cốc cà phê rồi xách súng đi ra ngoài. Tôi đã thuê chúng cướp súng của anh. Mấy năm trước anh đã bắn chết một chàng trai và anh đã thoát tội một cách may mắn. Nhưng lần này anh không may mắn được nữa đâu.” Kathy đứng dậy dụi điếu thuốc đi, nhìn Robert đang lúng túng.

“Lẽ nào… người đàn ông châu Á ấy…” Hình như Robert đã hiểu được ra điều gì đó. Anh lập tức giơ súng về phía Kathy. Nhưng bỗng nhiên có cái gì đó đập mạnh vào sau gáy. Anh thấy mắt mình tối sầm và ngất lịm.

Trước khi mất hết ý thức, anh nghe Kathy nói chuyện với một giọng rất quen.

“Được rồi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay.” Đây là giọng nói của Kathy. “Ừ. Cầu mong cho con trai tôi được yên nghỉ ở cõi vĩnh hằng.”

Đó là giọng của người đàn ông châu Á. Robert bỗng nhớ đến đôi mắt màu nâu của ông ta, sao mà giống đôi mắt của Lee đến vậy. Tại sao mình không nghĩ ra nhỉ?

Mấy phút sau Robert tỉnh lại, Kathy đã không còn ở đó. Túi quần, túi áo anh nhét đầy tiền mặt và đồ trang sức, trên tay anh vẫn đang cầm khẩu súng Crote nạm vàng 24k và xác của Vincent thì nằm ngay dưới chân anh.

Bên ngoài, tiếng còi của của cảnh sát vang khắp nơi, còn có cả tiếng cảnh sát đang kêu gọi từ loa.

“Người trong nhà nghe đây, hãy bỏ vũ khí xuống và giơ tay lên đầu, đi ra ngoài!”

Robert cười một cách đau khổ, anh nhìn khẩu súng trong tay rồi đưa súng lên đầu ngắm trúng thái dương mình, bóp cò.

Loading...

Xem tiếp: Chương 20 End

Loading...