Mỗi đêm một câu chuyện kinh dị Chương 17a
Chương trước: Chương 16c
17. ĐÊM THỨ MƯỜI BẢY
Hàng
1.
Đường dài không gió, mặt trời chói chang.
Con đường cao tốc này nối liền từ Detroit sang thành phố A. Lái xe từ thành phố A đến Detroit trên đường cao tốc cũng mất hơn năm tiếng đồng hồ. Vì cái đập của hồ chứa nước mới xây nên có một đoạn đê xây cao hơn mặt đường tới mười mấy mét, khiến con đường trông như đường ray giữa không trung, tạo cảm giác ảo. Thường thì khi lái xe đến đoạn đường này phải giảm tốc độ, nếu không sẽ bị lật xe như bỡn. Phía dưới đường cao tốc còn một làn đường khách, ngã rẽ phía trước đi đến một công viên cây xanh bên ngoài thành phố A. Nơi đó có phong cảnh đẹp, lại có một hồ nước khá rộng. Những ngày này có khá nhiều người đến đó nghỉ ngơi cuối tuần, câu cá, bơi lội… gì đó. Chỉ có điều con đường ấy đã xuống cấp, cũ kỹ, vì dù sao nó cũng được làm từ những năm tám mươi.
Với thời tiết thế này, muốn tìm một bóng dáng cố định trên đường quốc lộ trắng như gương, thẳng tăm tắp chẳng khác gì nằm mơ. Ruder đứng bên đường uống ừng ực từng ngụm nước trong chai. Đúng là lúc này môi và cổ họng của Ruder đã bị đốt cháy bởi cái nóng bên ngoài. Nước trôi tuột xuống dạ dày và chảy đến từng cen-ti-mét dưới làn da.
Ruder lau khô đôi môi, giọt nước trên má Ruder nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng chưa kịp tiếp đất thì nước đã bốc hơi hết sạch. Trên đường chỉ lưu lại một vệt trắng nhàn nhạt mơ hồ, trông chẳng khác gì vết sẹo nhỏ lưu lại da khi bị bỏng bàn là. Ruder ném bình nước vào chỗ ngồi của lái xe, trong bình vẫn còn một nửa lượng nước, lắc nghiêng lắc ngả trên ghế bọc da màu vàng. Anh lấy khăn lau sạch chỗ ngồi, sau đó ra đóng nắp ca bô lại. Đây là chiếc SUV màu ghi thép. Ruder thấy như toàn thân mình sắp nóng chảy đến nơi, anh thở dài rồi vào ghế ngồi, đóng cửa xe lại. Số nước vừa uống cũng có thể bù vào phần nào lượng nước mới bị bốc hơi trong cơ thể. Ruder thấy mình có thể chờ thêm một khoảng thời gian nữa. Anh rất muốn chợp mắt một lát nhưng nóng bức quá, chỉ muốn cởi hết quần áo, chạy ào xuống hồ nước thắm thỏa thích. Ruder nóng nảy mò mẫm trong xe tìm đĩa CD.
“Công viên Lincoln? Chẳng biết nghe có hay không nữa.”
Ruder lấy ra một chiếc đĩa CD và cho vào trong đầu đĩa. Xe bỗng ồn ã hẳn lên, thậm chí cả con đường cao tốc cũng sôi động theo. Hai bên con đường cao tốc dài thăm thẳm này là một triền đê đất, bên trên trống trơn. Đỗ ở đây lâu như vậy mà cũng chỉ mới thấy có hai chiếc ô tô lướt qua, đúng là nơi đây quá hẻo lánh. Tiếng hát xen lẫn tiếng nhạc khiến cho anh cảm thấy sức sống trào dâng, anh thấy không khí không còn nóng bức nữa.
Ruder không chú ý đằng sau có một chiếc SUV giống hệt xe của anh đang tiến tới với tốc độ khá ổn định. Trên thành xe lại sơn thêm hình rồng màu vàng nhìn chẳng hợp chút nào.
Chiếc xe này dừng cách xe của anh khoảng hai mét. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông da đen cao lớn, đầu to, mặc áo ghile đen. Người này phải cao từ mét tám đến gần hai mét chứ chẳng ít, cơ bắp như sắt đã được luyện xong nổi lên cuồn cuộn sau chiếc áo ghile bằng cotton. Chẳng thể hiểu nổi, lẽ nào anh ta không cảm thấy nóng bức? Nực cười hơn nữa là anh ta còn mặc một chiếc quần sặc sỡ màu xanh lá cây, đi đôi bốt da màu đen. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy trong đôi bốt ấy chứa toàn mồ hôi. Với cách ăn mặc như vậy mà đứng ở dưới ánh mặt trời gay gắt cũng đã giỏi lắm rồi.
Anh ta sải bước chân vững chắc, nặng trịch đến trước xe của Ruder. Anh ta khom lưng và lấy tay gõ vào cửa kính ô tô, nhưng nhạc trong xe mở lớn và Ruder đang chìm trong giấc ngủ chập chờn nên không hay biết.
Anh ta đứng thẳng người, hai tay nắm chặt rồi gõ thình thịch vào trần xe ô tô.
Chiếc xe SUV to lớn rúng lên từng hồi.
Ruder giật mình thức giấc, nhíu nhíu mày cố nhướng xem người bên ngoài xe là ai.
“Chết tiệt, đến nhanh thế?” Ruder chửi thầm một câu. Nhìn đồng hồ đeo tay đã là hai giờ hai mươi sáu phút chiều.
Ruder quýnh quáng tắt vội máy CD rồi mở cửa xe bước ra. Bình thường Ruder không phải dạng người thấp bé nhưng đứng trước người đàn ông cao to này, trông anh chẳng khác gì đứa trẻ.
“Xem ra anh đợi cũng lâu rồi nhỉ, còn ngủ cơ à?” Người đàn ông da đen đeo kính đen, đôi môi dày mấp máy. Ruder ngửa cổ nhìn và thấy mệt mỏi quá, khuôn mặt người đàn ông da đen chẳng khác gì một con cá vừa bị bắt lên trên bờ, đang ngáp ngáp.
Bố Ruder là một ngư dân nên anh thường xuyên nhìn thấy cảnh cá bị bắt ném lên bờ.
“Chờ lâu quá rồi, thời tiết chết tiệt này mà ông ta cũng bắt tôi đi đưa hàng.” Ruder nhún vai, chán nản nói. “Cái này không liên quan tới tôi.” Người đàn ông da đen lắc đầu, rồi giơ ngón tay cái chỉ ra đằng sau nói: “Giao dịch nhanh lên để chúng ta còn về chứ.”
“Được rồi, tôi mong còn chẳng được đây này.” Roder nhếch mép lên, anh có chiếc cằm chẻ sâu, mỗi khi cười trông thật cuốn hút. Rất nhiều cô gái nói như vậy.
“Chẳng hiểu sao K lại cử một thằng nhóc da trắng như anh chuyển hàng đến.” Hình như người đàn ông da đen không hài lòng lắm với tướng mạo của đối phương, chắc anh ta ghét người da trắng.
“Ha ha, này anh bạn, nói như vậy không được đâu. Giờ đến Tổng thống cũng là người da đen mà sao anh lại có cái nhìn phân biệt chủng tộc thế nhỉ? Tôi tên là Ruder.” Ruder bật cười, tiện tay đấm nhẹ vào người anh ta. Người đàn ông da đen vẫn chẳng có chút biểu hiện gì, cứ nhìn anh với vẻ mặt khó chịu.
“Tôi tên Kent.” Người đàn ông cao to hình như không muốn trả lời anh.
“Tiên sư thằng này! Nó chẳng khác gì thép, chỉ cần bóp nhẹ một cái mình cũng toi đời!” Ruder nghĩ thầm. Anh nuốt nước bọt rồi đi cùng người đàn ông da đen ra phía sau xe SUV.
“Chỉ một mình anh?” Ruder hỏi.
“Đúng thế,” người đàn ông da đen dừng lại rồi đột ngột quay sang, chỉ tay vào mặt Ruder nói: “Này, tôi cảnh cáo cậu. Nếu cậu dám giở trò gì ra thì tôi chỉ cần một ngón tay thôi, cậu nhớ lấy, chỉ một ngón tay thôi, cũng làm cho khuôn mặt trắng như pho mai của cậu có một cái hố sau hoắm đến tận não nhé.” Nói xong Kent nhấc bổng Ruder lên.
“Bỏ ra, bỏ ra nào, tôi chỉ hỏi thôi. Trời nóng như thế này anh tức giận làm gì! Anh có muốn uống chút gì không?” Ruder chỉ vào trong xe của mình.
“Nước gì? Tôi sợ cậu cho thuốc độc vào nước uống ấy chứ.” Kent cười khẩy nói.
“Sao thế được? Chúng ta là anh em, là đối tác nữa chứ. Hơn nữa, anh thấy đấy, dù tôi có hại được anh, lấy được tiền rồi thì đi được đâu? K bắt được tôi thì ông ta sẽ lột da tôi ra mất. Tôi chỉ thấy trời nắng như thế này, uống chút gì đó lành lạnh dễ chịu hơn thôi.” Ruder lại cười vui vẻ. Ruder luôn tự tin với nụ cười của mình, thực ra lừa gạt người khác rất dễ, quan trọng là phải để cho người ta thấy mình chân thành. Nụ cười của Ruder có khả năng đặc biệt ấy, rất nhiều cô gái đã không thể từ chối nổi, tất nhiên là nhiều đàn ông cũng vậy, họ luôn cảm thấy anh chàng thật thà.
“Có loại đồ uống gì có cồn không? Tốt nhất là bia ấy.” Kent xem chừng cũng đã dao động, bắt đầu cởi mở với Ruder hơn.
“Đương nhiên là có. Đam mê lớn nhất của tôi là lúc lái xe đằng sau luôn có một chiếc mini bar đi cạnh. Trong đó sẽ đặt đồ ăn thức uống… đặc biệt… đặc biệt là trong thời tiết này, anh thấy có đúng không? Chứ không thì làm sao tôi chịu được nóng lâu thế! Tôi đợi anh lâu lắm rồi đấy.” Ruder hua hua hai tay ra vẻ rất khoái chí. Kent liếm liếm đôi môi dày.
“Thôi được rồi, cậu đi lấy đi. Nhưng tôi cảnh cáo cậu không được giở trò đấy.” Anh ta nói, giọng đe dọa.
“Được rồi, được rồi, sẽ có loại bia lạnh ngon nhất đây.” Ruder quay người, mở thùng xe phía sau. Anh lấy ra hai chai bia. Lúc quay người lại Ruder giật mình, đánh rơi cả hai chai bia vì Kent đã đứng ngay sau anh từ bao giờ. Anh ta nhanh chóng đỡ lấy hai chai bia. “Anh làm gì mà lo lắng quá thế?” Trán Ruder lấm tấm mồ hôi.
“Tôi sợ là cậu sẽ giở trò gì đó.” Người đàn ông da đen nhoài người nhìn ra đằng sau Ruder.
“Có mỗi cái mini bar thôi.”
“Không, bên cạnh mini bar có miếng vải bạt che cái gì đó. Nó là gì?” Người đàn ông da đen chỉ vào đống đồ được che bởi lớp bạt màu xanh lá cây ở bên trái mini bar.
“Không có gì. Đó chỉ là mấy thứ dụng cụ sửa xe thôi.”
“Đồ sửa xe thì phải để trong hộp chứ?”
“Tôi thích để ở đằng sau.”
“Cậu tên gì?”
“Ruder.”
“Tôi không thấy K có người nào tên như cậu nhỉ.” Kent lùi một bước, tay đặt vào bao súng ngắn ở bên mạng sườn.
“Làm gì có chuyện đó. Tôi theo ông ấy sáu năm rồi, chỉ có điều không luôn ở bên cạnh thôi. Hơn nữa, trước lần làm ăn này anh cũng biết tên tôi rồi còn gì?” Ruder cười bĩu môi với dáng vẻ tự tin.
Anh ta nhìn Ruder với ánh mắt nghi ngờ rồi bỗng bật cười.
“Anh bạn, tôi chỉ muốn chúng ta làm ăn thuận lợi thôi.”
“Không vấn đề gì.” Ruder mở chai bia bằng răng, rồi đưa cho anh chàng da đen, nhưng anh ta vẫn chưa cầm lấy.
“Tôi muốn uống chai anh vừa mở nắp.”
“Được thôi, anh cầm đi.” Ruder tươi cười đưa cho anh ta. Nhưng anh ta vẫn chưa chịu cầm.
“Chết tiệt, tính cách chẳng giống với vẻ bề ngoài, tính gì như đàn bà.” Ruder lầm bầm chửi trong bụng. Liếc mắt nhìn đồng hồ anh thấy đã hai giờ bốn mươi phút.
“Mẹ nó, thời gian không còn nhiều nữa rồi.” Ruder nghĩ thầm.
“Thế nào? Anh vẫn không tin tôi? Thế thì chúng ta lái xe về thôi, hoặc là đi đến chỗ ông chủ của anh, anh cũng có thể chọn một địa điểm cho là an toàn. Anh cần gì phải sợ hãi như thế.” Ruder nói móc.
“Không uống bia cũng có thể giao dịch được mà.” Người đàn ông quay người đi.
“Cũng được, tôi sẽ uống một mình.” Ruder uống ừng ực chai bia. Người đàn ông da đen đứng đó nuốt nước bọt.
Trời càng nóng hơn. Anh ta không hiểu tại sao ông chủ lại chọn chỗ này để giao dịch, chẳng buồn nghĩ cho người đi làm chút nào. “Được rồi, để tôi tự chọn một chai.” Anh ta đi đến, Ruder mở chiếc mini bar ra.
“Tôi lấy chai này.” Anh ta chỉ vào một chai, Ruder lấy ra và lấy răng mở giúp anh ta.
“Thời tiết này được uống bia lạnh thật sướng!” Kent thốt lên một câu. Nhưng lúc nhận chai bia từ tay Ruder, anh ta vân có vẻ chần chừ.
“Anh không uống nhanh nó sẽ biến thành bia nóng đấy.”
Ruder chạm chai của mình vào chai của anh ta.
“Tôi có cốc, đổ ra uống thích hơn.” Kent vẫn còn cảnh giác. Anh ta cầm chai bia đi về xe, đổ vào cốc của mình rồi uống ừng ực. Ruder cười rất vui, mắt híp cả lại.
“Loại bia này ngon phết.” Trong chốc lát Kent đã uống sạch cả chai bia to, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cả người khoan khoái chẳng khác gì vừa được mát xa.
Hai người nói chuyện với nhau thoải mái hơn.
“Nghe mọi người nói sức khỏe của ông K dạo này không ổn lắm nhỉ?” Kent tiện miệng hỏi một câu.
Đúng vậy. Con người luôn già đi rất nhanh, nghe nói trước kia ông ấy khỏe như bò đực, tay không còn có thể đánh gục bốn, năm người có vũ khí.” Ruder hua hua tay trong không khí, miêu tả. “Ông chủ các anh chưa chọn người kế cận à?”
“Hiện nay chỉ có hai người đủ tư cách kế thừa mà thôi. Giờ đang tranh giành nhau dữ lắm, ông chủ cũng khó kiểm soát được tình hình. Nghe nói hình như cũng sắp thông báo ai là người kế cận rồi thì phải.”
“Già rồi, dù lúc trẻ có lợi hại đến đâu thì giờ cũng vô ích.” - Kent bỗng cười ha hả - “Giống như ông chủ chúng tôi, giờ chỉ ngồi trên xe đẩy uống cà phê. Điếc lắm rồi, lần nào cũng phải đứng thật gần nói thì ông ấy mới nghe thấy.”
“Ông K cũng thế thôi, không, phải nói là ông ấy đang ốm rất nặng chứ.” Ruder đáp lời.
“Anh tính đứng về phe nào?” Kent cười hỏi trừ, Ruder nhún vai nói:
“Chẳng liên quan gì đến tôi, tôi đứng phe trung lập, làm tốt phận sự của mình là được rồi.”
“Cẩn thận ra phết nhỉ. Đúng rồi, lần này chúng ta giao dịch món gì vậy? Ông chủ của chúng tôi không nói cho chúng tôi biết điều gì. Nhưng bí mật như vậy chắc hẳn phải là thứ rất quan trọng đúng không? Nghe nói nếu lần làm ăn này thành công thì hai tổ chức sẽ bắt tay hợp tác với nhau, sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau rồi.”
Xem ra Kent khá tò mò, muốn nghe ngóng được gì đó từ Ruder.
“Anh không biết thì tôi làm sao mà biết được?” Ruder kín như bưng khiến cho Kent không vui, anh ta uống ngụm bia lớn rồi quay đầu nhìn Ruder. Anh ta thấy Ruder liên tục nhìn đồng hồ.
“Hình như anh đang rất bận?” – Kent nói – “Được rồi, dỡ hàng xuống chuyển sang cho tôi. Chúng ta làm nhanh lên.” Anh ta uống hết chai bia trong tay rồi ném sang một bên, quay người đi về xe của mình.
Nhưng Ruder không hề động đậy, anh chỉ dựa vào thành xe, hai chân vắt chéo, đứng uống bia rất thoải mái và nhìn theo tấm lưng to bè.
“Này, anh không thể cho biết chút gì hay sao? Rốt cuộc là ông K yêu cầu anh chuyển hàng gì? Nghe giọng ông chủ tôi thì hình như không phải cocain?” Người đàn ông da đen lấy ra từ trên ghế ngồi một chiếc va li màu đen. Quay người lại, anh ta thấy Ruder đang nhìn mình cười chế giễu.
“Tôi chỉ có thể nói đó là món hàng quan trọng, rất quan trọng.” Ruder quay đầu lại, cười vui vẻ, để lộ hàm răng trắng muốt lấp lánh trong ánh nắng. Người đàn ông da đen cũng không kìm đươc, bật cười theo.
Ruder lại cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Còn một phút nữa.
“Này, sao anh cứ nhìn đồng hồ thế? Đang vội hả? Nếu vậy thì chúng ta chuyển hàng nhanh lên, tôi cũng phải về sớm để xem trân bóng tranh cúp C1.” Người đàn ông nhíu cặp lông mày nói.
“Nóng quá, nhưng kiểu này tí nữa lại có mưa to. Trước khi trời mưa. Thời tiết luôn làm cho người ta khó chịu.” Ruder ngẩng đầu lên nhìn trời, trời vẫn trong xanh, nhưng phía Tây Bắc đã có nhứng đám mây đen lơn, nếu không chú ý sẽ không nhận ra. Không khí có vẻ đặc quánh, oi bức hơn.
“Đến lúc rồi.” Ruder ngẩng đầu nói.
“Anh nói gì?” Người đàn ông da đen nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu nhìn Ruder với ánh mắt lạ lùng.
“Tôi nói là đã đến lúc rồi.” Ruder quay người dùng sức ném chai bia thật xa, chai bia thủy tinh ánh lên trong nắng, tạo thành một vệt sáng khá dài rồi rơi trên đường cao tốc.
2.
Frodo đút tay trái vào trong túi quần tây ống đứng, chân anh ta đi đôi giày màu đen đắt tiền, sải bước trên nền đá hoa cương bóng loáng, vững chắc. Anh ta đi qua một chiếc cửa bằng pha lê thật lớn rồi đi về phía cầu thang xoắn màu xanh thẫm. Khi đi qua cánh cửa pha lê, anh ta cố ý dừng lại đôi chút để chỉnh lại quần áo cho gọn gàng.
Bố già gặp mình có chuyện gì nhỉ? Frodo nhận được điện thoại của ông K là lúc đang tính toán việc bố già cử Ruder đi giao dịch bí mật với Zalman. Vụ làm ăn này do chính bố già đứng ra, sau đó giao cho Ruder, tâm phúc của Vincent thực hiện. Đương nhiên là Frodo không hề biết việc này, nhưng giờ thì anh ta đã cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập. Hình như bố già có vẻ hơi nghiêng về phía Vincent rồi.
Zalman và bố già đã tranh giành nhau suốt cả đời, ân ân oán oán của hai người rắc rối chẳng khác gì món mì trộn spaghetti của Ý. Giờ thì bố già đã lên tiếng, nếu lần làm ăn này thành công thì có thể bắt tay giảng hòa với Zalman. Thật là lạ.
“Già rồi, đầu óc sao suy nghĩ đơn giản thế.” Frodo nghĩ.
Trong tổ chức chỉ còn Vincent là có thể tranh giành vị trí đứng đầu với mình. Vincent lại là con rể của bố già nên đương nhiên có nhiều lợi thế hơn mình. Vincent sinh ra ở Pháp, lớn lên ở Mỹ, luôn làm cho Frodo thấy khó chịu. Tuy nhiên, chỉ có Frodo biết bố già không ưa gì Vincent, nếu không phải Tracy, cô con gái rượu của bố già yêu say đắm Vincent thì bố già chẳng đời nào để thằng cha này leo lên vị trí ngang hàng với Frodo.
Điều khiến Frodo lo lắng nhất là bố già không có con trai.
Thậm chí họ còn lén lút điều tra xem bố già có con riêng không, nhưng về chuyện này bố già hoàn toàn trong sạch. Bố già chỉ có duy nhất cô con gái với người vợ trước. Nghe nói người tiền nhiệm của bố già cũng có một cậu con trai, nhưng người kế vị này đã bị xe ô tô đâm chết một cách khó hiểu. Đương nhiên, Frodo không biết ai làm việc đó, nhưng anh ta biết người đó vẫn sống nên cái ghế bố già đang ngồi cũng không được thoải mái lắm.
Tuy nhiên, nói cho công bằng thì Vincent cũng là người khá hấp dẫn, thậm chí còn có một số thứ khiến Frodo bất ngờ. Frodo cứ nghĩ rằng thằng cha da trắng này sống nhờ phụ nữ, ai ngờ Vincent đã nhanh chóng cải cách mạnh tổ chức, động chạm đến cả lợi ích của Frodo. Frodo chịu trách nhiệm quản lý tài chính trong tổ chức nên cũng làm giả khá nhiều giấy tờ, hóa đơn. Vincent đã nhiều lần vạch mặt Frodo trước mọi người làm cho quan hệ hai người ngày càng căng thẳng. Thêm vào đó, bố già đang bệnh nặng nên mâu thuẫn giữa những người kế cận càng tăng cao, khiến cho hai người lúc nào cũng như nước với lửa. Cả tổ chức chia thành hai phe, một phe hoạt động lâu, có thâm niên thì ủng hộ cho Frodo, còn thế hệ mới thì mong Vincent đứng ra nắm quyền tổ chức. Nói trắng ra, hai phe không ủng hộ Frodo hay Vincent, họ chỉ ủng hộ lợi ích của chính mình mà thôi.
Bước lên cầu thang Frodo thấy hơi lạ, tại sao Ruder vừa đi giao hàng chưa được hai tiếng, bố già đã vội vã gọi mình đến biệt thự trong thành phố A. Vì tốc độ công nghiệp hóa của Detroit quá nhanh, bố già nói không tốt cho sức khỏe của mình nên đã đưa con gái và một số người đến sống ở khu biệt thự trong thành phố A.
Theo sự chỉ dẫn của người giúp việc, Frodo bước vào trong phòng ngủ của bố già. Bao nhiêu năm nay, bố già K luôn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại đây. Tình trạng sức khỏe của ông luôn được bác sĩ thông báo cụ thể, phô tô làm hai bản gửi cho Frodo và Vincent. Nhất là mấy năm trở lại đây, bố già gần như không còn quản lý tổ chức nữa, thậm chí tinh thần đã có vẻ rối loạn.
Đặt chân vào phòng ngủ, Frodo thấy Vincent đứng ở cửa sổ, đã cởi áo ple ra, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ tươi. Anh ta có vẻ lo lắng. Mái tóc ngắn vàng hoe trông chẳng khác gì những sợi cỏ khô thiếu nước và bị nắng chiếu quá nhiều, từng chiếc từng chiếc dựng đứng. Frodo thường xuyên nhìn thấy Vincent nóng nảy nhưng rất ít khi nhìn thấy vẻ lo lắng của anh ta. Đây là lần thứ hai, lần thứ nhất là khi Tracy sinh con.
Frodo quay đầu lại, thấy Tracy đang nhìn mình với vẻ bình tĩnh. Frodo mỉm cười với Tracy và Tracy gật đầu thay cho chào hỏi, nhưng trên mặt không có chút biểu cảm nào.
“Frodo!”. Bố già nằm trên giường cất tiếng thều thào gọi tên Frodo. Lúc này Frodo mới chú ý đến bố già đang nằm trên giường. “Yếu thật rồi.” Đã ba tháng kể từ lần gặp gần đây nhất. Thời gian này bố già ít gặp mọi người, kể cả con gái, con rể và cháu ngoại. Frodo thấy lòng có chút xao động, vì tận mắt chứng kiến sức khỏe bố già ngày càng yếu. Bố già đang nằm trên giường, gầy gò đến độ thở chẳng ra hơi. Tuy ông làm chủ nửa thành phố Detroit nhưng nhìn cảnh đó, Frodo thấy nghi ngờ quyền lực này.
Khuôn mặt của ông như một miếng gỗ mục, da đầy tàn nhang, nhăn nheo, hai tay nâng bàn tay không chút sức sống.
Frodo dạ một tiếng rồi đi đến bên bố già K. Frodo quỳ một chân xuống, hay tay nâng bàn tay không chút sức sống, khô đét, xám xịt trên ga giường màu trắng, đưa lên môi hôn. “Sắc mặt cậu dạo này khá đấy chứ!” Giọng bố già phều phào như nói vọng từ dưới tầng ngầm lên.
“Ngài cũng vậy.”
“Không, tôi yếu lắm rồi, ngày nào cũng muốn ngủ thật lâu.”
Bố già cố nặn ra nụ cười nhưng Frodo thấy nụ cười ấy sao mà xấu xí thế. Nhưng Frodo vẫn phải mỉm cười đáp lễ.
“Gọi cậu đến đây cũng vì liên quan đến Ruder.” Bố già nói xong ho khùng khục từng cơn như xé phổi. Tracy nhíu mày, Vincent lập tức bước đến.
“Bố để con nói cho!” Vincent nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tấm thân lưng khô đét của bố già.
“Ừ!” Bố già K gật đầu rồi nhắm mắt lại.
“Sao thế?” Frodo kéo chiếc ghế, khẽ khàng ngồi xuống.
“Ruder, cái thằng chết tiệt đó đã lấy hết cả hàng và tiền về rồi. 15 phút trước Zalman gọi điện đến nói Ruder đã cướp sạch tiền. Hắn ta còn báo cho Zalman biết sẽ tự giao dịch với ông ta, có thể còn chuyển sang phía của Zalman.” Vincent tức giận nắm chặt tay lại, biểu hiện giống như một con chó ngao đang lồng lộn.
Frodo cười khẩy trong bụng.
“Sao lại thế được?” Frodo tỏ ra ngạc nhiên, đứng bật dậy, thậm chí còn suýt hất đổ ghế.
“Ý của Zalman là…” Frodo quay đầu nhìn bố già.
“Ông ta đang chế giễu chúng ta. Ông ta nói, Ruder đang trên đường cao tốc số 44 đi về phía ông ta. Zalman muốn chúng ta tự xử lý Ruder, chứ ông ta không ra tay. Nhưng nếu Ruder còn sống rồi gặp được Zalman thì ông ta sẽ đồng ý làm ăn với hắn. Như thế là sẽ không bàn bạc đến chuyện giảng hòa giữa hai tổ chức nữa rồi.” Tinh thần bố già bị kích động, lại ho lên từng tràng, Tracy lập tức đi rót cho bố một cốc nước.
“Thứ đồ đó rất quan trọng với bố, vì thế ông chỉ muốn giao cho hai chúng ta đi tìm Ruder và đưa hắn về đây. Chuyện này tuyệt đối không được cho ai biết.” Vincent quay đầu nhìn Tracy, Tracy đi đến trước mặt Vincent, gật đầu không nói.
“Thế Ruder đi giao dịch món hàng gì?” Frodo muốn hỏi thử xem sao.
“Rất quan trọng, đó là thứ liên quan đến sự tồn tại của tổ chức.” Frodo không hài lòng với cách trả lời của Vincent. Frodo im lặng, cúi đầu và quay sang nhìn bố già đang nằm trên giường bệnh.
“Thực ra ta cũng không nói cho Vincent biết đó là cái gì. Các con hãy thông cảm cho ta, ta không thể nói ra thứ đó là gì. Chuyện này chỉ có ta và đối thủ, cũng là bạn cũ của ta là Zalman biết. Vì thế giờ ta chỉ có thể nói cho các con một điều, ta sẽ trao quyền lãnh đạo cho ai bắt được Ruder còn sống đưa về đây trước khi mặt trời lặn, tức là trước khi Ruder đưa hàng đến cho Zalman.” Khó khăn lắm bố già mới nói xong, vừa dứt lời đã thở hổn hển.
Vincent và Frodo ngẩn người ra rồi cùng quay sang nhìn nhau. Khóe môi Frodo giật liên hồi, còn Vincent thì đọc thấy nụ cười chế giễu trên khuôn mặt vuông vuông của Frodo.
Rõ ràng Frodo đang muốn nói với Vincent rằng: đừng có nghĩ làm con rể bố già là sẽ làm chủ được tổ chức.
Vincent bặm môi hỏi: “Bố nói thật chứ?”
“Đúng thế con ạ. Vincent, Frodo đi nhanh lên. Trước khi mặt trời lặn phải đưa được Ruder và món hàng hắn áp tải về đây! Giờ chỉ còn bốn tiếng thôi! Hắn đang trên đường cao tốc số 44, hãy đi bắt nhanh lên!”
Vincent và Frodo lập tức ra khỏi phòng, sau lưng họ là tiếng ho của bố già.
Trên đường cao tốc, Ruder vừa lái xe vừa uống bia ướp lạnh, gió thổi tạt qua ô cửa kính khiến anh thấy dễ chịu vô cùng. Thời tiết đã mát hơn nhiều, anh ta lái xe tiến thẳng về phía trước theo đường cao tốc.
“Giờ đã đến lúc bắt đầu rồi.”Ruder nhìn mây đen vẫn vũ ở phía trước, anh ta tăng ga nhanh để sớm đến nơi mình cần đến. Đúng lúc ấy anh ta nhìn thấy bên đường có ba người đang dìu nhau. Hình như có hai cô gái đang dìu một chàng trai thì phải.
Người họ bám đầy bụi bẩn, xước xác, chàng trai kia có vẻ bị thương khá nặng, trán bên trái chảy máu nhiều, khuôn mặt nhem nhuốc bởi máu và bùn đất. Cánh tay trái của cậu ta hình như bị gãy, trông chẳng khác gì một đoạn cây bị gãy, không cử động được.
Anh ta yếu ớt dựa vào vai cô gái cao to, mặc bộ quần áo bó sát màu vàng, còn cô gái gầy bé mặc bộ đồ thể thao Nike đang ấn tay vào chỗ vết thương, giữ cho khỏi chảy máu.
Ruder nghiêng đầu nhìn ba người rồi giảm tốc độ xe. “Xin anh giúp chúng tôi được không?” Ruder dừng xe lại, cô gái mặc áo màu vàng liền nói.
Xem tiếp: Chương 17b