Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mỗi đêm một câu chuyện kinh dị Chương 13b

Chương trước: Chương 13a



Kary cũng giấu điện thoại vào người, lau nước mắt, nhét con dao nhỏ trong tủ áo vào tay áo, vờ như chưa xảy ra chuyện gì, mở cửa phòng. Spike đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn Kary.

“Chị sau khi thay quần áo như càng trẻ ra, thảo nào sếp hễ tan làm là về nhà.” Lời nói của Spike có phần như mỉa mai, khinh thường. Kary nhíu mày và mỉm cười đáp lại. Cô cố ý để Spike đi trước. Nhìn từ sau lưng Spike, Kary không khỏi ngạc nhiên tự hỏi, lẽ nào con người này thật sự là gã hề?

“Nghệ thuật hóa trang cũng thần kỳ quá, gã hề sao có thể bắt chước người khác giống y như thật thế này? Đúng là ảo thuật.” Spike đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Kary.

“Phu nhân, chị ở trong phòng lâu thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Có chuyện gì đâu, Spike, anh biết đó, phụ nữ chúng tôi lúc nào chẳng thích dành nhiều thời gian cho việc lựa chọn trang phục.” Kary nhẹ nhàng giải thích.

“Ồ, có lẽ đúng là vậy… Chúng ta mau đi thôi.” Spike gật gật đầu rồi lại nhìn chiếc đồng hồ cũ trên tay, nhìn về phía cửa lớn. Chôn chân tại chỗ, Kary không biết nên làm thế nào tiếp theo.

Chẳng lẽ thật sự phải ngồi lên xe gã hề, rời khỏi đây? Nếu vậy Carter quay về cũng không tìm được mình, mà biết đâu gã hề sau khi đưa cô đến nơi nào đó bỡn cợt chán sẽ ra tay giết hại. Không, nhất quyết không được rời khỏi căn nhà này.

Kary vụt lóe lên ý nghĩ, vờ trượt chân, ngã từ cầu thang xuống tầng một, thật sự rất đau, nhưng Kary cho rằng đáng để làm vậy. Spike vội vàng rảo bước xuống cầu thang, nhìn Kary bằng ánh mắt kỳ quặc.

“Chị không sao chứ?” Spike hỏi, quỳ xuống nhìn Kary đang ôm chân đau đớn.

“Đau quá! Có lẽ mưa dột ướt cầu thang rồi.”

“Nhưng tôi không thấy cầu thang trơn chút nào.”

“Hãy để tôi nghỉ một chút, xoa bóp cho chân khỏi đau đã.”

Kary nhân cơ hội đề nghị, Spike do dự.

“Thôi được, chúng ta sẽ đợi mưa tạnh hẳn, đằng nào như vậy cũng tiện hơn.” Anh ta ra sức nhấn mạnh hai tiếng “tiện hơn” rồi quay sang nhìn Kary với ánh mắt đầy hàm ý.

Đôi mắt nâu nhìn chằm chằm khiến tim Kary đập thình thịch, cô giữ chắc hơn con dao trong tay áo.

Spike đỡ Kary lên ghế sô-pha rồi vòng ra phía sau ghế.

“Tôi vào phòng vệ sinh xem có tủ thuốc không, nhân tiện tìm thuốc trị thương.” Spike đi về phía nhà vệ sinh.

Kary vội vàng dịch người về phía bàn điện thoại và cô đã hiểu vì sao Carter không gọi được điện thoại về nhà.

“Điện thoại đã bị gã làm hỏng! Chắc chắn là như thế.” Kary một mực khẳng định.

Cô đặt điện thoại xuống, đang suy nghĩ phải hành động ra sao, bỗng nhiên cảm thấy một cái gì đó đang ở ngay sau lưng, một bàn tay chạm lên mái tóc mượt mà của cô, phản ứng tự nhiên, cô quay đầu lại. Cô nhìn thấy Spike đang chìa tay về phía mình.

“Không để gã đứng sau lưng em, gã hề thích dùng ngón tay cái ấn vào động mạch trên cổ của người bị hại và đùa giỡn với họ.”

Lời dặn của Carter vang bên tai Kary.

“Anh muốn làm gì?” Kary giật mình hét lên.

“Ha… ha… trên tóc phu nhân vương chút bẩn.” Spike bình tĩnh chỉ lên tóc Kary.

Kary sờ lên đầu, quả nhiên còn sợi rau nhỏ. Có lẽ sợi rau dính lên tóc trong lúc cô chuẩn bị món salat.

“Thuốc trị thương đây, phu nhân xoa xong, chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Spike đưa tuýp thuốc cho Kary, Kary xoa đi xoa lại, quả nhiên đỡ đau hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn rất hoang mang, không biết phải làm sao.

“Tôi đỡ phu nhân lên xe nhé, chắc chắn sếp đang sốt ruột chờ chúng ta.” Spike nói như khẳng định. Kary không còn cách nào khác, bị Spike dìu ra đến cửa.

“Phải làm thế nào bây giờ?” Kary mông lung tự hỏi, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đang từ từ được mở.

Quyết định chống trả, Kary dùng sức đẩy Spike ra xa, rút dao trong ống tay áo nhào về phía Spike.

“Mày chết đến nơi rồi!” Spike tức giận gào thét.

Vô cùng ngạc nhiên, nhưng Spike không hề hoảng loạn. Anh ta quẳng Kary xuống sàn nhà một cách thành thục rồi giật con dao trong tay Kary vứt ra xa, ngoắc hai tay Kary ra sau đầu gối và dùng súng chĩa vào thái dương Kary.

Kary nhắm mắt, cô biết số phận mình lần này đúng như gã hề nói, cô quyết định đón nhận cái chết nhẹ nhàng.

Đúng lúc này cánh cửa bật mở, Kary vui mừng khôn xiết, Carter sừng sững giữa cửa.

Hình bóng rất đỗi quen thuộc xuất hiện khiến Kary cảm thấy như được chúa trời bảo vệ.

“Là mày?” Spike ngạc nhiên hét lên, “nhưng đúng lúc lắm, tao…”

Câu nói chưa dứt, tiếng súng đã vang lên, Carter nhanh như cắt rút súng lục bắn vào tay cầm súng của Spike, khiến khẩu súng văng ra xa, bản thân Spike cũng bị văng về phía sau do lực quán tính. Kary vội vàng bò dậy, chạy nhanh về phía Carter.

“Hắn chính là gã hề! Hắn chính là gã hề!” Kary dốc sức vừa chỉ tay về phía Spike vừa hét.

“Không! Không!” Kary thấy Spike đau đớn, vật vã, rên rỉ ôm bàn tay bị thương, Carter liền xông tới, đánh ngất Spike.

“Tên khốn này khiến chúng ta tốn nhiều công sức quá đấy.” Carter thở một hơi dài.

 “Sợ quá đi thôi, Carter, em đã nghĩ rằng mình không bao giờ được gặp anh nữa!” Kary ôm chầm lấy Carter, khóc to, Carter vẫn chắc tay súng, vỗ về an ủi vợ.

“Xong rồi, xong rồi, em yêu! Đồng nghiệp sẽ đến thu nghiệm hiện trường ngay bây giờ.” Carter mỉm cười rồi bước lại gần gã đàn ông đang nằm song soài trên sàn, khóa chặt tay hắn bằng còng số 8.

Kary lau nước mắt, ngẩng đầu âu yếm nhìn Carter: “Anh đói lắm rồi phải không? Em đã trộn tương lạc anh thích nhất vào món salat, anh ăn nhé!”

“Ừ, em giúp anh bê lại đây nhé!” Carter gật gật đầu. Kary vui vẻ hướng về phòng bếp, mang lại đĩa salat hấp dẫn tự tay cô chuẩn bị.

“Kary, em cũng ăn chút nhé. Gã hề chắc chắn đã làm em hoảng hốt, một chút rau xanh sẽ giúp em bình tĩnh lại. Đúng rồi, tương lạc cũng có tác dụng giúp thả lỏng tinh thần.”

Kary dừng lại bên cạnh Carter, bàn tay cô vừa chạm tới đĩa salat liền rụt lại.

Cô cảm thấy người đàn ông kia đang ở sau lưng cô. “Carter!”

“Sao thế, em yêu?” Anh đưa tay vuốt mái tóc dài mượt mà, rồi vòng tay ra sau gáy Kary, nhẹ nhàng đặt lên chiếc cổ trắng nõn, thon dài của cô một nụ hôn nồng thắm, Kary cảm thấy hơn buồn như có côn trùng bám trên cổ.

“Anh biết em không thể chạm vào lạc mà, em dị ứng với lạc.” “Ừ nhỉ, xin lỗi em yêu, bận quá, anh quên mất.” “Không, sáng nay anh vẫn nhắc nhở em, còn dặn đi dặn lại em cẩn thận không để tương lạc tiếp xúc với da khi nấu cơm.” Kary bình tĩnh trả lời.

Người đàn ông đó im lặng.

Kary nuốt nước bọt, căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.

“Tôi đã rất cẩn thận, nhưng chỉ biết sỹ quan Carter thích ăn salat mà không hay vợ anh ta dị ứng với lạc. Xem ra tôi thiếu chu đáo rồi!” Người đàn ông sau lưng bật cười nham hiểm, giọng cười của hắn chắc chắn không giống Carter mà giống như tiếng đá mài thô ráp với bao nhiêu âm mưu thâm độc.

Kary vùng quay người, thuận tay rút một con dao trong tủ bếp, lưng dựa sát tường.

Carter, không, gã hề đưa tay lên cổ, từ từ lột chiếc mặt nạ của mình, chiếc mặt nạ vô cùng mỏng nhưng tính đàn hồi rất tốt, và có màu gần như trong suốt.

“Đeo mặt nạ rất khó chịu, thật đấy, mày có thể thử xem.”

Khuôn mặt thật của gã hề lộ ra trước mắt Kary.

Mũi gã đỏ ửng, không lông mày, vòm mắt đen thẫm, quanh môi bôi đầy sơn trắng, còn lại là lớp da nâu thô kệch như da rắn, bộ tóc xoăn đỏ lòm được hất về phía sau, không khác gì một chú hề thật sự.

Kary đột nhiên hiểu ra tất cả, hóa ra Spike tưởng cô là gã hề, nên đưa tay muốn thử lột mặt mạ, thảo nào gã hề dặn cô nhất thiết không được gọi Spike là gã hề, bởi như vậy sẽ lộ hết mọi chuyện.

“Anh rốt cuộc là ai?” Kary lắc lắc đầu, tay nắm chặt dao.

“Carter đâu? Mày đã làm gì anh ấy?” Kary hét lên.

“Thật đáng tiếc, nó đã cùng với mấy thằng cảnh sát bất tỉnh trên xe cấp cứu lăn xuống núi rồi.” Gã hề có vành mí mắt giống quỷ. “Tao vốn chỉ định để lại mẩu giấy, hòng phân tán khả năng truy đuổi của cảnh sát, nhưng sau đó tao phát hiện Carter chỉ cử mình Spike đi bảo vệ mày, trong khi tao có mặt nạ của Spike từ lâu, nên khi giả vờ là viên cảnh sát FBI bất tỉnh, tao đã nảy ra tuyệt chiêu, chỉ cần một cuộc điện thoại báo với mày Spike là gã hề, tự nhiên mày sẽ hoang mang, và Spike cũng sẽ bán tín bán nghi cho rằng trước đó tao đã vào phòng mày và hóa trang giống mày. Và lúc đó tao sẽ kịp đến giết chết mày và gã cảnh sát ngu ngốc kia, sau đó cho tên ngốc kia đeo hai lớp mặt của tao, đến lúc đó mọi người đều cho rằng gã hề đã giết mày, và tên chồng đau thương của mày đã giết chết gã hề. Còn tao sẽ dùng thân phận của sỹ quan cao cấp FBI sống thoải mái, tiếp tục sự nghiệp của mình, thỏa sức thực hiện sự nghiệp ảo thuật vĩ đại. Mày nói xem, hay không?” Gã hề khua khua khẩu súng, bật cười.

4.

Nửa tiếng đồng hồ trước, trên xe cấp cứu.

Carter chăm chú nhìn hai viên cảnh sát và người lái xe bất tỉnh trong xe, anh cảm thấy có gì đó bất thường.

Đây đâu phải là cách gã hề thường làm. Hắn không bao giờ thẳng thắn cho biết con đường phục thù của mình mà luôn chỉ thừa nhận sau khi đã hoàn thành mọi việc.

Nếu gã hề thật sự trốn thoát, rồi lại tìm đến nhà Carter đang được cảnh sát mai phục thì khác nào hắn tự chui đầu vào lưới. Carter ý thức được âm mưu của gã hề.

Anh đột nhiên nhìn về hướng một nhân viên cảnh sát, dấu vân tay in trên cổ nhân viên này hơi đặc biệt.

Một dấu vân tay ngược!

Nếu một người ấn vào động mạch cổ người khác từ phía sau thì chắc chắn không phải dấu vân tay này.

Gã hề cố ý hóa trang thành người khác.

Carter đã rút súng, nhưng tiếc là chậm một bước.

Người nhân viên cảnh sát bất tỉnh trên giường bỗng nhiên nhếch mép cười ghê rợn, rồi đột ngột nhảy dựng dậy, dùng bàn chân giữ chặt tay cầm súng của Carter, sau đó nhanh như chớp rút từ trong túi ra hai chiếc dao nhỏ đâm vào cổ hai nhân viên cảnh sát ngồi bên trái và bên phải, hai người xấu số tắt thở ngay, không kịp kêu một tiếng.

Tiếp đó, hắn kề dao vào cổ Carter.

Carter có thể cảm nhận thấy chất kim loại lạnh ngắt dính máu ấm, đó là máu của đồng nghiệp anh.

“Thật đáng tiếc, sỹ quan Carter, mày vẫn chậm một nhịp.” Gã hề cười hả hê.

Xe cấp cứu vẫn lăn bánh trên đường, khoang lái và khoang xe được ngăn cách, nên lái xe không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Tao sẽ giết mày!” Carter gằn giọng đầy phẫn nộ, một tay không ngừng ấn đồng hồ.

“Lúc này mày còn xem giờ làm gì? Mày không còn nhiều thời gian nữa đâu, tao sẽ để mày xem thỏa thích, và còn để mày tận mắt chứng kiến số phận mày kết thúc ra sao.” Gã hề mỉa mai Carter, còn anh im lặng.

“Đừng lo, tao sẽ đến nhà mày nhanh thôi, giết chết vợ mày cũng như thằng Spike, mày sẽ không phải đợi lâu đâu. Nhưng tao sẽ không giết mày giống như hai thằng này, món ăn chính cần cách ăn đặc biệt, như thế cũng coi như cách tao báo đáp mày truy đuổi tao trong thời gian dài vừa qua.” Vừa dứt lời, gã hề vòng tay ra sau cổ Carter, nhẹ nhàng ấn, anh lập tức mất ý thức.

Sau đó, gã hề bắt người lái xe dừng xe và giết chết anh ta. Gã cởi quân phục và súng của Carter, ngồi vào vị trí của lái xe, đặt chế độ điều khiển tự động và thản nhiên nhìn chiếc xe lao xuống núi.

“Chỉ cần thế này, Carter đủ hóa thành tro bụi.” Gã hề nhún vai cười khanh khách. “Không! Không!” Kary đau khổ quỳ sụp xuống sàn, tay cầm dao như mất hết sức lực, cô ôm mặt, đầu óc trống rỗng và quay cuồng.

“Em yêu, nếu em không vạch mặt anh, anh còn có ý định cho em sống thêm, nhưng giờ thì chẳng còn cách nào khác, anh không thích giết đàn bà, nhưng cực chẳng đã, anh sẽ cố gắng dịu dàng một chút.” Gã hề đến bên Kary, vuốt làn tóc mượt mà và thủ thỉ bên tai cô.

“Không, không được giết chị ấy!” Tiếng Spike đột nhiên vang lên.

“Sao có thể nhanh đến vậy?” Gã hề có phần sửng sốt nhìn Spike, nhưng Spike chẳng thể động đậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào gã.

Gã hề không thèm quan tâm đến Spike.

“Đến lượt mày ngay đây, đừng sốt ruột, cảnh sát Spike!” Gã hề cười cười và chỉ tay về phía Spike.

“Tạm biệt nhé em yêu, đi mà tìm sỹ quan Carter.” Lời tiễn biệt của gã hề truyền đến tai Kary.

Tiếng súng đinh tai vang lên, Kary phát hiện mình chưa chết, cô mở mắt, thấy dòng máu dài chảy trên cánh tay cầm súng của gã hề, súng cũng văng ra xa.

Từ ngoài cửa, Carter và nhiều chiến sỹ cảnh sát cùng xông tới. Carter trong bộ dạng rách rưới với chi chit vết bỏng, tóc rối bù như tổ quạ, nhưng ánh mắt kiên định nhìn thẳng gã hề.

“Không thể nào.” Gã hề giọng run run.

“Cách làm của mày không hiệu quả nữa rồi, bao nhiêu năm truy đuổi mày, tất cả cảnh sát đều biết mày sẽ dùng ngón tay cái ấn vào động mạch cổ khiến người khác hôn mê, nên đã dùng thiết bị kích thích mới nhất, chính là đồng hồ mà bọn tao đang đeo, mỗi lần ấn đồng hồ, nếu bị hôn mê trong vòng 5 phút, thì chỉ sau 10 giây sẽ phát sóng kích thích điện, làm cho bọn tao nhanh chóng tỉnh lại.” Carter đưa tay lắc lắc chiếc đồng hồ.

Gã hề quay đầu nhìn Spike, nhìn chiếc đồng hồ trên tay anh.

“Xem ra tao thua rồi.” Gã hề giơ hai tay đầu hàng.

Gã hề ngoan ngoãn giơ tay chịu còng, nhưng hắn vẫn nở nụ cười đắc ý.

Kary vội vàng đứng dậy, ôm chầm Carter. Anh ôm chặt người vợ yêu quý và ra lệnh cho cấp dưới bắt giam gã hề.

“Tao sẽ còn quay lại, nhất định, hãy đợi đấy!” Gã hề lướt qua Carter và Kary, nhấn mạnh từng từ với cô.

Kary rùng mình khi phải chạm mặt gã hề, chỉ muốn quay đi ngay tức khắc. Gã hề bị áp giải lên xe.

“Không sao rồi, không sao rồi, em yêu.” Carter hôn nhẹ lên mái tóc của Kary, ôm chặt cô vào lòng, dưới bờ vai rộng của Carter, cô cảm thấy toàn thân như nhũn ra.

Spike cũng tỉnh hẳn, đi đến trước mặt Kary.

“Xin lỗi phu nhân, tại tôi đa nghi nên mới ra nông nỗi này.” Spike ngượng ngùng cất lời.

“Không, không, đâu phải lỗi của anh!” Kary mỉm cười hiền hậu, Carter cũng vỗ vai Spike.

“Lần sau đến nhà tôi dùng bữa nhé, món salat của vợ tôi ngon nhất trên đời.” Carter nhiệt tình mời và Spike cũng gật đầu lia lịa. Phía ngoài cửa, gã hề bị còng trong xe nghiêng đầu nhìn ba người. “Màn ảo thuật vẫn chưa đến hồi kết, nhà ảo thuật sẽ còn quay lại sân khấu.” Gã hề nhỏ giọng.

“Thằng khốn, đừng lắm lời nữa, lần này chắc chắn cho mày ngồi ghế điện!” Cảnh sát bên cạnh thô bạo tặng cho gã hề một quả đấm. Xe lăn bánh, mất tích trong màn đêm.

Carter ôm Kary bên bục cửa, nhìn theo chiếc xe chở gã hề xa dần rồi khuất hẳn. Kary không tìm lại được cảm giác an toàn, ngược lại, cô càng thêm lo lắng. Trực giác cho biết, gã hề không dễ dàng buông xuôi, hắn sẽ còn quay lại.

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 14a

Loading...