Mỗi đêm một câu chuyện kinh dị Chương 14a
Chương trước: Chương 13b
14. ĐÊM THỨ MƯỜI BỐN
Bác sỹ và đao phủ
Tay cầm dao đều đã run bần bật, bác sỹ và đao phủ lại phải cực kì bình tĩnh, không được phép lơ là dù chỉ một chút, nhất là khi họ cầm dao.
Chỉ khác là, bác sỹ nếu phân tâm sẽ hại đến tính mạng người bệnh, còn đao phủ nếu kỹ năng không giỏi, không chặt đứt đầu người. Trong các phim truyền hình, đao phủ luôn cao to, lực lưỡng, râu tóc xồm xoàm, đao hễ vung lên sẽ nhẹ nhàng lấy đi đầu người khác. Đừng bao giờ cho rằng đây là lẽ đương nhiên. Bởi vì thực tế, để có một phát chém không đứt đầu, đao phủ phải khổ luyện rất nhiều. Phần lớn đao phủ khi hành hình đều bắt phạm nhân quỳ xuống, cố vươn dài về phía trước và khom lưng, đao phủ dày dặn kinh nghiệm nhanh chóng chọn chính xác vị trí hành hình.
Khoảng cách giữa hai đốt sống cổ chính là sự lựa chọn đầu tiên, một nhát dao dứt khoát đủ để kết thúc buổi hành hình. Nhưng nếu đao phủ “Lỡ tay” chặt vào xương cổ mà không chặt đứt khí quản, phạm nhân không chết nhưng đau đớn muôn phần, quan trọng nhất là toàn bộ pháp trường bỗng trở thành sân khấu hài, không có tác dụng răn đe, cảnh cáo dân chúng. Vì thế, đây là một công việc có độ khó, kỹ thuật tổng hợp tương đối cao, không kém gì bác sỹ làm phẫu thuật. Đao phủ thường là nghề gia truyền.
Đúng vậy, hai chữ “Gia truyền” đủ để toát lên nét đặc biệt trong nghề này. Bất cứ điều gì, chỉ cần trải qua thời gian dài đều sẽ trở thành lịch sử và văn hóa, từ đôi đũa nhỏ dùng trong bữa ăn hàng ngày đến cột trụ to trong hoàng cung tôn nghiêm, tất cả đều có nguồn gốc lịch sử, nghề đao phủ gia truyền cũng vậy. Công việc này lương cao nhưng dù sao đi nữa cũng là giết người, vì thế người ngoài chắc chắn không ai muốn học nghề này, chỉ có con cháu của đao phủ kế nghiệp, cho đến khi súng, ghế điện và ống tiêm ra đời, đao phủ mới rời khỏi “Sân khấu”.
Đương nhiên, dùng súng cũng có rất nhiều quy định. Ví dụ như gia quyến của phạm nhân yêu cầu cố gắng không hủy hoại diện mạo của họ, nên đạn thường được bắn từ phía sau. Một viên đạn nhỏ khi vào chỉ để lại lỗ hỏng nhỏ nhưng sẽ để lại một lỗ hỏng to như miệng bát khi chui ra, nên nếu không có “Nghề”, khuôn mặt sẽ bị bắn nát tươm. Tay súng có kinh nghiệm và điêu luyện sẽ yêu cầu phạm nhân há to miệng, sau đó bắn từ phía sau lưng một cách chuẩn xác, viên đạn sẽ chui ra từ miệng phạm nhân, không để lại vết tích từ phía trước. Đương nhiên, phần đông các tay súng vẫn chọn bắn vào đầu, nhưng chẳng may bắn thiếu chính xác, một phát súng không đủ kết liễu đời người, buộc phải bắn bổ sung phát thứ hai. Việc làm này chỉ khiến phạm nhân thêm đau đớn mà thôi.
Kim Hyeon Cheoi là giảng viên của một trường đại học hàng đầu Hàn Quốc, còn Song Jeong Nam là bác sỹ ngoại khoa hàng đầu của một bệnh viện, cuộc gặp gỡ của hai con người này diễn ra vô cùng ngắn ngủi. Để chăm sóc người cha vừa trải qua cuộc phẫu thuật động mạch vành, thầy giáo Kim ngày đêm có mặt trong bệnh viện. Cha của thầy giáo Kim là quân nhân về hưu, từng tham gia chiến tranh tại Việt Nam, ông trở về Hàn Quốc lập gia đình sau giải ngũ. Ông rất hiền, đôi mắt nhỏ, đôi môi hơi mỏng luôn khép kín, khi vui thường thích xoa hai tay vào nhau. Nhìn vẻ ngoài, ông không giống một quân nhân! Nếu không phải vì bạn chiến đấu của ông thỉnh thoảng đến nhà ôn lại kỷ niệm, người ngoài không bao giờ tin một người như ông đã từng tham gia vào chiến trường nổi tiếng ác liệt một thời của thế giới. Nhưng mỗi khi Kim Hyeon Cheoi muốn cha kể chi tiết về trận chiến đó, ông luôn bực mình quay người bỏ đi, lâu dần Kim Hyeon Cheoi đành từ bỏ ý định. Mẹ của Kim Hyeon Cheoi đã được giải thoát khỏi cuộc đời này cách đây chục năm, nói vậy vì anh luôn cảm thấy mẹ mình sinh thời đã phải gánh chịu quá nhiều nỗi đau. Dù rằng có phần bất kính, nhưng đứng từ lập trường của Kim Hyeon Cheoi, anh cho rằng, mẹ mắc bệnh nan y, cứ phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết, cho dù gia đình đã cố gắng hết sức, không ngại khuynh gia bại sản chỉ với mong muốn kéo dài sự sống của bà, nhưng thực ra chỉ kéo dài thời gian đau khổ của bà mà thôi. Anh hiểu, bà muốn sống để được tận mắt chứng kiến ngày anh thành thân, đây là lý do duy nhất khiến bà chưa thể nhắm mắt xuôi tay. Vì thế Kim Hyeon Cheoi đã kết hôn rất sớm, khi vừa rời khỏi giảng đường đại học. Anh muốn mẹ ra đi thanh thản.
Sau khi mẹ qua đời, Kim Hyeon Cheoi càng hiếu thuận với cha bội phần, nhưng cha anh tính tình ngày càng khó chịu, ông thà ngồi cả ngày với nhóm bạn chiến đấu chứ không muốn để ý tới anh.
May mà Kim Hyeon Cheoi từ nhỏ đã là một người dễ tính, không, nói chính xác là có phần nhu nhược, hơn nữa từ nhỏ anh đã được người cha quân nhân dạy dỗ nghiêm khắc, nên dù trong lòng không thỏa mãn, anh vẫn ngoan ngoãn, hiếu thuận, nghe lời cha.
Mùa đông năm nay, thực hiện lời hẹn từ lâu, cha anh cùng các bạn chiến đấu đã quay lại thăm chiến trường Việt Nam năm xưa. Nhưng từ khi trở về sau chuyến đi, ông càng ít nói, thường trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng còn cảm thấy khó thở, đau tức vùng ngực, rồi đột ngột bất tỉnh hồi tuần trước. Bệnh viện chẩn đoán ông bị tắc động mạch vành, cũng có nghĩa là nhồi máu cơ tim, buộc phải phẫu thuật cấy ghép giá đỡ động mạch vành. Sự việc đến hoàn toàn bất ngờ khiến Kim Hyeon Cheoi vô cùng lo lắng, mất bao công sức tìm rồi nhờ bạn chiến đấu của cha thuyết phục, cuối cùng cha anh cũng đồng ý thực hiện phẫu thuật.
“Phẫu thuật cấy ghép giá đỡ động mạch vành tức là dùng một loại ống thông nhân tạo vừa nhỏ vừa dài luồn vào động mạch cho đến chỗ động mạch bị tắc, sau đó luồn thiết bị như quả bóng để thông cho động mạch rộng ra hoặc đặt ống stent như một khung giá đỡ để động mạch vành bị tắc được thông suốt, khiến động mạch vốn không thông máu mở rộng trở lại, từ đó tim được cung cấp đủ máu sẽ hoạt động bình thường. Thông thường, phần lớn các ca phẫu thuật chọn luồn ống thông qua đường động mạch đùi hoặc qua đường động mạch “Quay”, vì gần tim hơn, nhưng thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sau phẫu thuật cũng khá dài.” Lần đầu tiên Kim Hyeon Cheoi đối thoại với bác sỹ Song Jeong Nam là nghe anh giảng giải về nguyên lý của ca phẫu thuật.
“Vậy xin hỏi bác sỹ, ca phẫu thuật này phải chăng dối diện với nguy hiểm rất lớn hoặc gây ra gánh nặng quá sức chịu đựng cho cơ thể? Bố tôi tuổi đã cao, sức khỏe lâu nay lại không tốt lắm.” Thầy giáo Kim Hyeon Cheoi là một người con có hiếu, anh quan tâm đến từng chi tiết dù là nhỏ nhất của ca phẫu thuật.
“Anh đừng quá lo lắng, đây chỉ là một ca vi phẫu mà thôi, mặc dù mới nghe thì thuộc loại phẫu thuật tim, nhưng thực tế không đáng sợ đến vậy. Hơn nữa, kỹ thuật phẫu thuật động mạch ra đời và áp dụng đã mấy chục năm nay, gần như đạt đến độ thành thục và tiên tiến nhất, người bệnh được ghép giá đỡ động mạch cũng không cần quá lo lắng, nên tôi vẫn khuyên bệnh nhân thực hiện phẫu thuật.” Bác sỹ Song Jeong Nam mỉm cười hiền hậu, để lộ hàm răng đã hơi xỉn, xem ra bác sỹ này nghiện thuốc lá không nhẹ, có lẽ công việc căng thẳng thời gian dài kiểu này cần sự hỗ trợ của ni-cô-tin.
Kim Hyeon Cheoi đồng ý phẫu thuật. Tối ngày phẫu thuật thành công, anh một mực xin bác sỹ để mình được ở lại qua đêm trong bệnh viện với cha, bác sỹ Song Jeong Nam có phần khó xử. Nhưng thật may, đêm đó bác sỹ Song Jeong Nam trực ca, nên có thể cho phép Kim Hyeon Cheoi ở lại trong phòng trực ban của mình. Đêm đã về khuya, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng một vòng tất cả các phòng bệnh và trở về, anh mua chút đồ uống. Trời đang giữa đông, cái lạnh tê tái khiến hai con người vốn không quen biết này trở nên cởi mở hơn, họ nói chuyện thâu đêm.
“Anh biết không, tôi đã từng tận mắt chứng kiến cảnh hành hình đấy.” Bác sỹ Song Jeong Nam đặt bát canh nóng trên tay xuống bàn, ngáp một hơi dài rồi cười bí hiểm.
“Hả? Anh kể tỉ mỉ xem nào. Tôi thì chưa bao giờ được nghe.” Kim Hyeon Cheoi hỏi đầy hào hứng.
Song Jeong Nam gỡ cặp kính mỏng trên mắt xuống, hà một hơi dài, lấy vạt áo lau sạch rồi lại đeo lên. Anh đột nhiên dùng ngón tay trỏ vẻ một vòng tròn quanh tim của thầy giáo Kim Hyeon Cheoi ngồi đối diện.
“Điều này có nghĩa là gì?”
“Anh biết không, khoảng mười năm trước, khi vừa học xong thạc sỹ, tôi từng thực tập tại một bệnh viện nọ. Nói là thực tập nhưng thực ra chỉ là kiểm tra phòng bệnh, đo huyết áp, thân nhiệt hoặc những việc lặt vặt thôi. Chủ yếu là đi theo bác sĩ điều trị để học hỏi kinh nghiệm, dù sao thì kiến thức của mình vẫn chỉ là trên sách vở. Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy sẽ chẳng thể để lại trong tôi ký ức sâu sắc khó quên đến vậy.” Bác sỹ Song Jeong Nam chậm rãi mở nắp chai rượu, rót vào cốc, uống cạn một hơi rồi thở dài não nề.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kim Hyeon Cheoi sốt ruột hỏi. “Là thế này. Lúc đó kỹ thuật cấy ghép nội tạng đang phát triển và tiến bộ rất nhanh, rất nhiều bệnh nhân đang đợi thực hiện phẫu thuật cắt ghép để được sống, tim, gan, thậm chí là thận. Trời đất, cho dù là bác sĩ khoa tim mạch nhưng mỗi lần ngang qua phòng bệnh của khoa thận, tôi dám đánh cược là anh không tài nào hình dung hết cảnh tượng khó chịu tôi đã nhìn thấy.
Hành lang dài, tối om, lại ngoằn nghèo như ruột người, cả năm lúc nào cũng bị bao phủ bởi một mùi tanh nồng, dù phun bao nhiêu thuốc tiệt trùng cũng không có tác dụng. Rất nhiều người đành nín thở, rảo bước cho nhanh. Đó là mùi tổng hợp của mùi khai từ nước tiểu với mùi tanh của cơ thể đang thối rữa. Khắp các phòng bệnh đều ngập tràn bệnh nhân suy thận hoặc viêm thận tiết niệu. Da mặt họ vàng bủng pha lẫn sắc đen giống như tương trộn bùn, tròng mắt vàng sẫm, có người phù nề, có người gầy sọm. Họ đều là những bệnh nhân chờ đến lượt được thay thận, nhưng trước khi tìm được thận phù hợp, họ chỉ có một cách duy nhất là mòn mỏi chờ đợi trong bệnh viện, người có tiền thì lọc máu bằng cách chạy thận nhân tạo, còn người nghèo thì chỉ có thể thẩm phân phúc mạc hay còn gọi là lọc màng bụng. Người mắc bệnh thận do không thể bài tiết chất độc trong cơ thể một cách bình thường qua đường tiết niệu nên cần phải định kỳ tiến hành bài tiết bằng các can thiệp bên ngoài. Lọc máu bằng thận nhân tạo tức là tạo một vòng tuần hoàn máu được chích từ bệnh nhân sau khi qua máy lọc máu, loại bỏ cặn bã sẽ quay trở lại một tĩnh mạch khác của bệnh nhân bằng cách châm kim hay phẫu thuật cầu tay. Trước khi thực hiện lọc máu bằng thận nhân tạo, bệnh nhân không được ăn và còn phải trải qua năm hay sáu tiếng đồng hồ thực hiện. Vì thể, bất kỳ lúc nào đi ngang qua phòng bệnh đều có thể nghe thấy tiếng thở dài không ngớt của bệnh nhân. Trong khi đó, thẩm phân phúc mạc cũng là biện pháp lọc máu nhưng sử dụng chính phúc mạc (một lớp màng trong khoang bụng) làm màng lọc tự nhiên, rồi dùng một dung dịch đường glucose và muối bơm vào trong bụng để hút các chất độc từ cơ thể qua màng bụng, sau đó đặt ống thông vào khoang bụng dẫn chất thải và nước ra một túi nilon chuyên dụng. Họ khom người, tay cầm túi nilon chuyên dụng đựng đầy dung dịch màu vàng và không ngớt hỏi bác sỹ xem có thận mới chưa. Rất khó để đưa ra kết luận, họ mòn mỏi nằm viện để đợi chờ cái chết hay đợi chờ hồi sinh, bởi dù có được thay thận thì cũng cần một thời gian dài quan sát, thích ứng cùng với lượng lớn thuốc kháng sinh hàng ngày. Vì thế, đôi khi bạn phát hiện ra rằng, số người chết có thể nhiều hơn số người sống mà như đã chết.” Bác sỹ Song Jeong Nam đột nhiên mở to mắt và phá lên cười ghê rợn.
Kim Hyeon Cheoi cảm thấy khô rát nơi cổ họng, mặt có phần ngả sang màu trắng, có lẽ vì anh không hay uống rượu mà vừa rồi lại vội vàng uống cạn một chén, anh cố gắng ho lên vài tiếng. Kim Hyeon Cheoi chỉ muốn nghe chuyện nơi pháp trường nên có phần sốt ruột, bác sỹ Song Jeong Nam dường như cảm nhận được điều này.
“Được rồi, chúng ta sẽ vào phần chính của câu chuyện. Chẳng hiểu sao tôi rất dễ bị lạc đề, ha… ha… Thực ra là như thế này, lúc đó, mỗi khi bệnh viện có nhu cầu cần nội tạng thì lập tức cử người mang thiết bị đi lấy. Anh nghĩ xem, còn nội tạng nào tốt hơn của phạm nhân vừa bị thi hành án? Phần đông không ai muốn bị mổ bụng sau khi chết, hay dù có tình nguyện hiến xác cũng không dám chắc sức khỏe hoàn toàn tốt. Tôi đã gặp phải chuyện như thế này, một bệnh nhân sau khi cấy ghép gan đã nhiễm vi rút viêm gan khi chưa hết thời gian quan sát, chẳng mấy chốc đã qua đời. Trong khi đó, những phạm nhân thường là những người cao to lực lưỡng, nội tạng của họ cũng “Tươi mới”.
Hai tiếng “Tươi mới” thốt ra từ miệng bác sỹ Song Jeong Nam khiến Kim Hyeon Cheoi rùng mình. Thông thường, “Tươi mới” chỉ đi cùng với danh từ chỉ thực phẩm, vậy mà giờ đây lại dùng để chỉ người. Căn phòng trực ban chật hẹp với lò sưởi ở mức cao nhất vẫn không giúp các đầu ngón chân, ngón tay của Kim Hyeon Cheoi bớt ra mồ hôi lạnh.
“Có một lần, tôi cùng một bác sỹ thực tập khác mang theo dao phẫu thuật và hòm đá y tế, hứng khởi đến pháp trường. Điều khiến tôi ngạc nhiên là, trên pháp trường đã có vài bác sỹ khác, dường như họ chờ ở đó đã lâu, họ cũng như chúng tôi, mặc áo bờ lu trắng, tay cầm hòm đá y tế, chỉ khác là mỗi người một vẻ mặt. Nên tả thế nào nhỉ, đúng rồi, giống như các bà nội trợ nóng lòng tranh nhau mặt hàng giảm giá, ha… ha… ha…, đúng vậy đấy. Một vẻ cực kỳ lo lắng, sốt ruột, xen lẫn hưng phấn.” Bác sỹ Song Jeong Nam lại phá lên cười ngặt nghẽo, thậm chí cười nhiều, cười to đến nỗi bắn cả nước miếng. Kim Hyeon Cheoi tế nhị tránh sang một bên rồi nhìn vị bác sỹ, cực kỳ khó hiểu.
“Anh chắc chắn không biết rồi, lúc đó tôi cũng không hiểu, mỗi khi có được nội tạng và thực hiện thành công ca phẫu thuật cấy ghép, anh có biết bệnh viện và bác sỹ có thể kiếm được bao nhiêu không? Nói cho anh biết, đó là một con số cực lớn, vì thế những cục thịt còn ướt máu tươi kia đối với chúng tôi đều là tiền cả.”
“Sau đó?” Kim Hyeon Cheoi hỏi.
“Sau đó ư? Xe áp giải của cảnh sát đưa đến vài phạm nhân, đều là những thanh niên còn khá trẻ, nói một cách chuẩn xác là sinh viên, trong đó có một nữ sinh khá xinh xắn với mái tóc đen dài thướt tha và khuôn mặt trái xoan toát lên vẻ thông minh, lanh lợi. Tôi dám cược rằng, bất kỳ đàn ông nào nhìn thấy cô ấy đều phải động lòng. Tôi thấy cô ấy thút tha thút thít khi bị cảnh sát bắt quỳ xuống đất, bác sỹ chúng tôi bị ngăn ở một bên. Một cảnh sát nói với chúng tôi rằng, tốt nhất không nên nhìn, đương nhiên, nếu muốn thì họ cũng không cản. Tôi nhớ rất rõ lời anh ta: “Mặc dù các anh là bác sỹ nhưng xem xong, các anh sẽ gặp ác mộng.” Tôi tưởng anh ta dọa mình, nhưng nhìn lướt sang bên cạnh, tôi thấy trên gương mặt các bác sỹ xung quanh, các sợi cơ đang rung động. Tôi vẫn cho rằng, bản thân đã nhìn thấy không ít thi thể chết một cách tàn khốc, lẽ nào một chút “Đề kháng” cho việc này cũng không có? Nhưng tôi đã sai.
Chẳng mấy chốc, buổi thi hành án bắt đầu. Đao phủ hiện đại chĩa súng vào sau não nạn nhân từ khoảng cách vài chục xen-ti-mét, rồi tiếng súng vang lên và phạm nhân giống như những bịch cỏ khô, từng bịch từng bịch rơi xuống đất. Lúc này chúng tôi được phép đến gần cắt nội tạng. Bác sỹ sau khi nhìn thấy phạm nhân gục xuống liền tranh nhau, vội vã cầm hòm dụng cụ chạy về một hướng, bởi dù đều là thi thể người mới chết nhưng tình hình sức khỏe của những tử tù này không đồng nhất, thực ra vừa rồi họ đã chấm sẵn mục tiêu của mình. Cảnh tượng này khiến tôi liên tưởng đến lò mổ gia súc.
Không biết có phải cố ý hay không, nhưng tôi chạy về hướng cô gái đó. Hai tay bị buộc, cô nằm sấp trên mặt đất, sau não vẫn còn một lỗ hỗng, máu tươi không ngừng rỉ ra từ đó, khiến tóc bết thành một búi, nhìn mà buồn nôn. Tôi đưa tay định lật người cô lại, bởi tôi cần thận của cô. Nhưng khi vừa đưa tay ra thì tôi lại do dự, dường như tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng. Người đi cùng tôi cũng là một bác sỹ mới được điều đến bệnh viện, nhưng anh ta đã dũng cảm lật thi thể còn chút ấm đó. Tích tắc đó, tôi đã nôn.
Rất lâu sau đó tôi mới hiểu, nhìn những thi thể đáng thương đó chẳng có gì đáng kể, quan trọng là phải biết so sánh, đúng vậy, so sánh chuẩn xác! Bi kịch sở dĩ là bi kịch chẳng phải vì nó đã hủy hoại cuộc sống hạnh phúc của nhân vật chính hay sao? Thử đặt giả thiết thế này, một kẻ cực kỳ độc ác, một thằng lưu manh dù có chết, e rằng cũng chẳng mấy người thương xót.
Nhưng tôi nôn là vì chỉ một phút trước, tôi còn nhìn thấy khuôn mặt trái xoan trắng ngần xinh đẹp, vậy mà chỉ một phút sau, ngoài đôi con ngươi lồi ra ngoài, phần do sợ hãi, phần vì áp lực của viên đạn vừa đi qua, thì gần như toàn bộ khuôn mặt đều bị biến dạng như bị đánh bom, da và xương đã không còn bao bọc lẫn nhau, một bông hoa kỳ quái đang nở trước mặt tôi!”
Phép so sánh này mới ghê rợn làm sao, Kim Hyeon Cheoi lợm lợm giọng.
“Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, bác sỹ đi cùng kia đã chạy qua một bên nôn thốc nôn tháo, trong khi các nhóm bác sỹ khác đã bắt đầu cởi áo phạm nhân, tiệt trùng và mổ lấy nội tạng. Tôi thấy người khó chịu, nhưng thời gian không cho phép kéo dài thêm nữa, bởi mỗi tích tắc đi qua, khả năng sống sót của cơ quan nội tạng một giảm sút, tôi chỉ có thể cởi áo của người con gái đó và đắp lên mặt cô. Dưới lớp áo phạm nhân là một làn da trắng muốt, nhưng không phải là trắng hồng khỏe mạnh mà là trắng bệch như thiếu máu. Làn da mỏng như có phần trong suốt, giống như sứa biển.
Xem tiếp: Chương 14b