Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mỗi đêm một câu chuyện kinh dị Chương 01c

Chương trước: Chương 01b



 

Cậu cũng chỉ là một con khỉ trong cái thôn heo hút này mà thôi! Nếu cậu còn dám nói những câu chuyện ma quỷ vớ vẩn ấy thì tôi sẽ đấm vỡ miệng cậu rồi nhét hết số củi đầy chất độc đó vào!”

Ngải Vân chẳng có biểu hiện gì, chỉ gật gật đầu. Dương Khấu cũng lao đến đá cho Ngải Vân một cái đau điếng, Ngải Vân nhíu nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ cúi đầu đi sau cùng. Họ đi xuống dưới tầng trệt. Kiến Nhất cầm ngọn nến lúc trước lên xem, quả nhiên trên đó vẫn còn vết răng cắn. Dương Khấu thấy vậy liền nôn ọe liên tục, chắc từ sau không dám ăn lạp sườn nữa.

“Nếu thờ giấy viết như vậy thì rõ ràng người thợ săn đã không tìm thấy thuốc giải, xem ra đây không phải là chất độc cyanide bình thường. Chủ nhân của ngôi nhà chết tiệt này đã cố tình sắp đặt như vậy để đùa bỡn chúng ta. Chẳng hiểu là người ta có giấu thuốc giải ở trong ngôi nhà này hay không.” Kiến Nhất nhíu mày, tay nắm chặt, đôi mắt đảo khắp nhà rồi bỗng nhiên biến sắc mặt, nhìn chằm chằm vào bốn người còn lại

“Hình như tờ giấy ghi là trong số những người bước vào chỉ có một người sống sót đi ra, rồi lại ghi thuốc giải ở trong thứ gì đó có thể ăn trong ngôi nhà này,” - Giọng nói của Kiến Nhất không còn mạch lạc.

“Anh Kiến Nhất định nói gì vậy?” Dương Khấu hỏi.

“Ý của anh ấy là từ khi chúng ta bước chân vào ngôi nhà này chúng ta đã là một phần của nó, vì vậy chúng ta là thứ có thể ăn như tờ giấy đã nói.” - Ngải Vân nói, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Kiến Nhất. Đúng là Kiến Nhất có nghĩ như vậy, nhưng qua giọng Ngải Vân, nó giống như là sự thật. Lần này mọi người đều chìm trong im lặng.

“Có lẽ người sống ấy sẽ phải ăn hết mọi người thì mới giải được độc, không phải có câu lấy độc trị độc sao? Trong tình trạng này, ăn thịt bạn bè để mình sống sót cũng có thể tha thứ được nhỉ?” - Ngải Vân tiếp tục nói với vẻ rất bình thản.

“Con rùa nhút nhát này, chính mày đã đưa bọn tao đến ngôi nhà chết tiệt này!”- Cung Bình rốt cuộc không kìm được mình nữa, lao đến Ngải Vân. Ngải Vân liền chống lại, nhưng Cung Bình nhanh hơn, đã đấm một cái thật mạnh vào mặt Ngải Vân. Máu trào ra từ miệng và mũi Ngải Vân. Văn Tú lao đến kéo Cung Bình ra, còn cậu ta thì vẫn luôn miệng chửi rủa.

Kiến Nhất sờ túi chườm, thấy nó không còn nóng nữa, chân tay cũng cảm thấy tê dại, số tuyết đun đã dùng hết, cần phải đốt lửa lên, nếu không mọi người sẽ chết cóng. Nhưng nếu lại đốt lửa thì độc tính sẽ càng tăng lên. “Đốt lửa lên!”, sau khi suy nghĩ, Kiến Nhất vẫn quyết định đốt lò sưởi lên để đun nước.” Mọi người cách xa lò sưởi với khoảng cách giữ ấm cơ thể, nhưng những triệu chúng đau họng, đau đầu, nóng rát ngày càng nặng hơn, thậm chí nhiều lúc ý thức của họ tạm thời bị mơ hồ.

“Cung Bình, tại sao anh không liếm máu của em dính trên tay anh? Có thể giải được độc đấy.” Ngải Vân có những hành động rất lạ, ngay cả Văn Tú cũng không thể hiểu nổi. Cô đi đến lấy khăn tay nhúng ít nước nóng định lau vệt máu đông cứng bên mép Ngải Vân thì cậu chộp lấy luôn tay cố. Văn Tú có chút hoảng loạn, không ngờ bình thường Ngải Vân trông yếu đuối vậy mà cũng có sức mạnh lạ.

Kiến Nhất không nói gì, xông lên kéo Ngải Vân ra đấm một cái. Ngải Vân bị đấm đau quá hét lên một tiếng rồi đổ gục xuống sàn nhà.

“Đừng đánh cậu ấy nữa.” - Văn Tú thút thít nói. Kiến Nhất khó chịu, chỉ Ngải Vân nói: “Em vẫn còn thương đồ rác rưởi này?”

“Anh biết không, anh cái gì cũng tốt nhưng em ghét nhất lúc nào anh cũng cho mình là trên hết. Anh không bao giờ tôn trọng ai, tính cách gia trưởng. Anh lúc nào cũng coi mình là nhất!” Không nhịn được nữa, Văn Tú thốt lên những lời oán trách chất chứa trong lòng bấy lâu. Kiến Nhất không ngờ Văn Tú lại nói những lời như vậy, điều này khác hẳn với tính cách nhẫn nhịn, ngoan ngoãn hàng ngày của cô. Trong chốc lát, Kiến Nhất thần người không biết xử trí ra sao.

“Văn Tú, cậu không được nói anh ấy như vậy!” - Dương Khấu xông đến đẩy Văn Tú ra rồi ôm chặt lấy Kiến Nhất - “Cậu có tư cách gì mà nói như vậy! Hồi trước tôi thấy cậu tội nghiệp quá nên đưa về nhà chơi, ai ngờ cậu lại dụ dỗ anh Kiến Nhất. Tôi không trách cậu, cũng không coi thường cậu vì tôi biết anh Kiến Nhất không còn thích tôi nữa. Nhưng có sao đâu, chỉ cần anh ấy hạnh phúc là tôi mãn nguyện rồi. Chính vì vậy tôi mới vun vén cho hai người. Anh ấy không còn thích tôi nữa thì thà để anh ấy thích bạn thân của mình, còn hơn là thích một cô gái xa lạ. Như thế ngày nào tôi cũng được nhìn thấy anh ấy. Cậu không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn nói những lời trách móc với anh ấy. Tôi không chịu nổi cậu nữa. Từ nay trở đi anh ấy sẽ là của tôi! Cậu không có quyền yêu anh ấy nữa!”. Dương Khấu nói rất nhanh, mỗi một từ như đạn bắn vào trái tim Văn Tú. Việc cô không muốn tin nhất đã xảy ra rồi.

“Thực ra hai người đã sớm quay lại với nhau rồi phải không? Tớ biết rõ công ty bố anh Kiến Nhất trước làm ăn không tốt lắm nhưng gần đây bỗng phát hẳng lên. Mẹ anh ấy và bản thân anh ấy đối xử lạnh nhạt với tớ, còn ám chỉ tớ phải chủ động chia tay. Giờ thì tớ hiểu rồi, hiểu hết rồi, anh Cung Bình nói rất đúng, mình ngốc quá.” Hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn của Văn Tú, cô quay đầu nhìn Cung Bình nhưng sợ đến cứng người. Lúc này Cung Bình giống như một con quỷ hút máu người, chẳng buồn chú ý đến chuyện ba người đang cãi vã nhau ra sao mà chỉ ngồi chăm chú liếm những vết máu của Ngải Vân dính trên tay.

“Đúng quá, đúng quá. Sao trước giờ mình không nhận ra, ăn xong thấy cổ họng hết đau hẳn, lại còn ngọt nữa chứ. Ngọt quá, nhưng tiếc là hết rồi, hết rồi.” Cung Bình lẩm bẩm một mình như người mộng du, ánh mắt đờ đẫn. Ánh nến lại lay lắt như một điệu múa ma quái, lay lắt đến đáng sợ. “Không, vẫn còn mà. Kiến Nhất, chúng ta đều ghét nó, hay là ăn thịt nó đi nhé. Cứ nói là nó bị chết lạnh hoặc rơi xuống vực là ổn. Như thế chúng ta sẽ không chết, việc này cũng bình thương thôi mà, huống hồ cả bốn chúng ta làm chứng, sẽ chẳng ai biết đâu. Đúng là sẽ không ai biết đâu.” Cung Bình vừa nói vừa đi về phía Ngải Vân. Cậu ta móc trong túi ra một chiếc rìu bé chuyên dùng để leo núi.

“Cậu điên rồi à Cung Bình?” Kiến Nhất đã định thần được, hét lên, lao đến giữ lấy Cung Bình. Nhưng Cung Bình rất khỏe, xô ngã cả Kiến Nhất. Dương Khấu xót quá, chạy lại đỡ Kiến Nhất.

“Anh thần kinh à, làm đau anh Kiến Nhất thì sao?” Dương Khấu hét toáng lên, nhìn Cung Bình. Cung Bình tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng thấy Dương Khấu hỏi thế thì máu nóng lại bốc lên đầu.

“Câu này phải để tôi hỏi cô chứ? Tôi có gì kém cạnh anh ta đâu? Huống hồ anh ta đã có người yêu rồi, cô còn vương vấn nỗi gì?” Cung Bình đốp lại thằng thừng. Ba người bắt đầu cãi vã nhau, nhưng chẳng bao lâu sau không còn sức để nói vì bị đau đớn dày vò. Ngọn lửa vẫn cháy hừng hực, họ cần lựa chọn. “Nếu muốn sống thoát khỏi ngọn núi tuyết này thì cần phải có người ra đi. Nếu không, chúng ta sẽ giống như người thợ săn đang nằm trên tầng hai ấy.” - Ngải Vân lạnh lùng nói. Nhưng lúc ấy mọi người đều đã bắt đầu có hiện tượng lạnh người và chảy máu mũi. Theo Kiến Nhất nói thì đó chưa hẳn là chất cyanide mà là một loại khí độc có hại cho thần kinh làm viêm nhiễm hô hấp, có thể có người đã ngâm số củi này vào chất độc, đốt củi lên thì chất độc sẽ thoát ra. Họ đã tính toán kỹ người đến ngôi nhà này chắc chắn sẽ đốt lửa, nếu đêm hôm mà ra ngoài lấy củi thì e rằng không thể.

Thời gian trôi qua chậm chạp, dù có sưởi ấm bằng nước nóng thì cũng sẽ hít phải một lượng khí độc lớn, còn đốt những thứ như vải, bao tải… thì chẳng khác gì giết gà lấy trứng. Kể cả đốt hết đống quần áo mặc trên người thì cũng không chống chọi được đến lúc tuyết ngừng rơi. Dương Khấu cảm thấy đỉnh đầu nóng hầm hập, họng đau buốt như bị mắc một cái xương to, nhọn. Cô ngẩng đầu lên nhìn Ngải Vân. Dường như Ngải Vân cũng đang rất khó chịu, cứ lắc lắc đầu, cậu cúi ngay mặt xuống khi ánh mắt hai người chạm vào nhau.

“Cậu luôn nghe lời tớ đúng không? - Dương Khấu đột nhiên hỏi và Ngải Vân gật đầu.

“Cung Bình, những gì anh nói vữa nãy có thật không, máu của cậu ấy sẽ giúp giảm đau đớn à?” Dương Khấu quay đầu lại hỏi Cung Bình đang nằm trên sàn nhà.

“Giết cậu ta đi! Uống sạch máu của cậu ta thì chúng ta sẽ cầm cự được đến lúc được cứu hoặc là đến lúc tuyết tan rồi xuống núi!”

Cung Bình hiểu ý Dương Khấu, hào hứng hét lên. Văn Tú giật nảy mình, trông Dương Khấu và Cung Bình lúc này chẳng khác gì động vật hoang dã. Cô quay sang nhìn Kiến Nhất, Kiến Nhất đứng nghiêng người, dựa vào cánh cửa gỗ như thể không để tâm đến câu chuyện vừa rồi. Ngải Vân không biểu hiện gì, chỉ nói: “Em nói rồi, chúng ta cũng là một phần của ngôi nhà này. Nếu uống máu em mà mọi người thoát chết được thì em cũng sẵn sàng.”

Cuối cùng Kiến Nhất cũng phải gắng gượng đứng dậy, đi lết về phía Ngải Vân, lấy hai tay đỡ lấy vai cậu ta.

“Anh Kiến Nhất, nếu anh muốn cảm ơn thì cũng không cần đâu.” - Ngải Vân mỉm cười nói - “Người hèn mọn như em được trở thành thức ăn cho những người giỏi giang các anh, trở thành năng lượng tiếp sức, trở thành một phần của các anh chị là em mãn nguyện lắm rồi.”

“Ngải Vân ơi là Ngải Vân, dù sao anh cũng cảm ơn em!” - Kiến Nhất cười ha hả, nhấc Ngải Vân lên rồi lại đổ nghiêng vào tường.

“Cậu đừng cho rằng đang làm một điều vĩ đại nhé. Anh biết cậu đang nghĩ gì. Cậu muốn mọi người nợ cậu chứ gì? Cho dù chúng tôi thoát chết thì những ngày tháng sau sẽ luôn nhớ đến những giây phút này. Như vậy cả đời chúng tôi sẽ không được sống yên ổn. Cứ nhắm mắt lại là khuôn mặt cậu lại hiện về với chúng tôi. Tôi thà chết còn hơn là phải uống máu cậu để sống!” - Kiến Nhất chỉ thẳng vào mặt Ngải Vân mà mắng.

“Vậy với anh, lòng tự trọng còn quan trọng hơn cả mạng sống.” Ngải Vân bò dậy, chỉnh lại quần áo.

“Cậu yên tâm, tôi không chết đâu, lượng máu trong cơ thể chúng ta là 8% trọng lượng của bản thân, chúng ta có thể uống lẫn máu của nhau để sống. Còn cậu thì tự tìm cách đi.” Kiến Nhất kinh bỉ nhìn Ngải Vân.

“Hình như nếu giải độc được hoàn toàn thì phải chịu được khí độc tỏa ra từ lò sưởi, chứ chỉ uống có tý máu để giải độc là chưa đủ.” “Cậu yên tâm, uống máu sẽ giải độc được thì trực tiếp truyền máu cũng được chứ. Tôi đã chuẩn bị sẵn kim tiêm và dây truyền máu trong ba lô, chúng ta có thể truyền máu lẫn cho nhau.” - Kiến Nhất nói.

“Nhưng còn nhóm màu thì sao?” - Dương Khấu hỏi.

“Chẳng sao cả, anh và Văn Tú nhóm máu O, Cung Bình nhóm máu AB. Dương Khấu nhóm máu A. Nếu truyền lượng máu lớn thì cần phải cùng nhóm máu chứ truyền ít thì không sao. Tôi truyền cho Cung Bình, Cung Bình truyền cho Dương Khấu, còn Dương Khấu truyền cho Văn Tú và Văn Tú truyền lại cho tôi.” Kiến Nhất nói rồi lấy kim tiêm ra.

“Thế còn Ngải Vân thì sao?” Văn Tú hỏi.

“Anh không biết nhóm máu của cậu ta, đường đột truyền máu thì cậu ta cũng chết. Em nhóm máu O, nếu thích em có thể truyền cho cậu ta, anh không cần em truyền cho anh!” - Kiến Nhất nói, giọng lạnh tanh. Thực sự Văn Tú cũng không hiểu tại sao mình lại luôn quan tâm đến cậu sinh viên năm thứ nhất vừa tham gia vào câu lạc bộ leo núi của trường tên là Ngải Vân đến như vậy. Cô luôn thấy Ngải Vân thật tội nghiệp, có lẽ do cậu bị Kiến Nhất kiểm soát, việc gì cũng phải nghe theo sự sắp đặt của anh ta nên bản tính muốn che chở người khác trỗi dậy mạnh mẽ trong cô. Tuy vậy, vì không biết phải truyền máu ra sao nên cô chỉ im lặng. Ngải Vân nhìn Văn Tú rồi nhắm nghiền mắt, ho một tràng rũ rười. Phương án của Kiến Nhất được những người còn lại ủng hộ nhiệt tình, nhất là Cung Bình, bản thân đã thấy sức khỏe tốt hẳn lên, tình trạng đau rát họng và khó chịu trong đầu đã giảm nhiều. Sau vài phút chuẩn bị, Kiến Nhất bắt tay vào thực hiện. Đầu tiên cậu truyền cho Cung Bình một ít máu, quả nhiên có sự chuyển biến rõ rệt. Kiến Nhất vui lắm, tiếp tục truyền máu. Đến khi Dương Khấu phải truyền máu cho Văn Tú thì cô lưỡng lự.

“Em không muốn truyền máu cho cô ta. Cô ta không còn là bạn em nữa, em phải lấy lại anh Kiến Nhất cho mình.” - Dương Khấu hét lên.

“Em không muốn thì anh truyền cho Văn Tú cũng được. Dù sao, cơ thể anh có thiếu thêm chút máu cũng chẳng sao.” Kiến Nhất không buồn để ý tới Dương Khấu, quay sang truyền máu của mình cho Văn Tú. Dương Khấu đứng một bên mím chặt môi không nói, còn Văn Tú thì cảm động vô cùng.

“Anh rất thông minh, Kiến Nhất ạ.” Ngải Vân vỗ tay tán thưởng. Kiến Nhất bất giác mỉm cười. Nhưng đến lúc Văn Tú xắn tay áo lên chuẩn bị truyền máu thì Kiến Nhất lại không đồng ý. Cung Bình và những người còn lại nhìn Kiến Nhất với ánh mắt nghi hoặc. Đúng lúc đó trên tầng hai vang lên tiếng bước chân chậm chạp, nặng nềm giống như tấm thép kéo lê. Văn Tú quay lại nhìn. Trong ánh nến leo lét, người thợ săn vốn là cái xác ở trên tầng hai đang chầm chậm đi xuống. Mặt ông ta xám ngoét, trên tay vẫn cầm khẩu súng săn, thờ ơ nhìn mọi người. Dương Khấu sợ tái người, hét lên “ma, ma…”, còn Văn Tú thì co rúm người lại, bò sang một bên. Chỉ mình Kiến Nhất là mệt nhọc đứng dậy, đi về phía người thợ săn, nói: “Đã truyền máu xong rồi.”

“Các bạn sinh viên thân mến, đóng giả làm xác chết ở trên gác vất vả lắm nhưng không sao, tôi quen rồi. Chỉ cần giả vờ một chút lúc các cô cậu lên, thấm tháp gì hồi trẻ chúng tôi toàn giả vờ chết để bắt các con thú lớn.” Ông nhổ từ trong miệng ra một vài thứ linh tinh, giọng nói cũng không được rõ lắm. “Tại sao ông lại làm như vậy:” - Cung Bình thấy lạ liền hỏi. Cậu muốn đứng dậy nhưng không nhấc nổi đôi chân. Cậu vén ống quần lên xem thì lại thấy đôi chân đã tím đen. Dương Khấu và Văn Tú đều bị như vậy.

“Tôi nói rồi, khó mà săn được con mồi nào trong thời tiết quỷ quái này. Vì thế chúng ta cần, nói thế nào nhỉ, cần phải giăng bẫy. Tất nhiên, thú săn càng nhiều thì bẫy càng cần phải đào sâu và rộng.”

Người thợ săn châm điếu thuốc lên rồi bò đến lò sưởi, sưởi ấm đôi tay. “Lúc chán quá tôi còn chọc các cậu đấy. Lúc nãy chính tôi đã thổi tắt nến cho có vẻ ma quái.” Hóa ra ngọn nến trên tầng hai tự nhiên tắt phụt khi nãy là do ông ta thổi lúc mọi người không để ý.

Dương Khấu ngẩng đầu lên nhìn Kiến Nhất với ánh mắt ngờ vực: “Anh Kiến Nhất, lúc nãy ở bên ngoài không phải là anh nói về đây sẽ chia tay với Văn Tú để chúng mình bên nhau hay sao?

Em không muốn đóng kịch nữa, em muốn nói rõ cho mọi người biết anh là người yêu của em. Anh đã nói là chỉ cần bố em cho công ty bố anh vay một khoản tiền thì anh sẽ đính hôn với em ngay!” - Dương Khấu vừa khóc vừa nói. Nụ cười trên môi Kiến Nhất vụt tắt, cậu ta đi về phía Dương Khấu với vẻ mặt thờ ơ. Ngồi đối diện với Dương Khấu, cậu giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô gái. Dương Khấu lánh đầu sang một bên, dùng hết sức đưa tay ra vuốt ve tay của Kiến Nhất. Bỗng nhiên Kiến Nhất đột ngột hất tay cô sang một bên và tặng cho cô một cái bạt tai đau điếng. Dương Khấu bị tát đau đến nỗi khóe môi rỉ máu còn tóc tai thì rũ rượi.

Cung Bình muốn lao ra nhưng sức chẳng còn bao nên chỉ biết nhìn trừng trừng.

“Chơi với tôi ngần ấy năm cô không biết tôi ghét cô điều gì ư? Mười mấy năm trước, khi ba tôi đưa tôi đến nhà cô, tôi đã bị cô giày vò như một món đồ chơi. Tôi đã phải làm ngược với lòng mình vì bị cha bắt ép phải làm bạn với cô, chơi với cô, chịu đựng thói ngang ngược, đỏng đảnh của cô. Cô làm gì không tốt thì tôi phải theo sau dọn dẹp. Tôi luôn phải giả vờ thương yêu, cưng chiều con người đáng ghét của cô, thế mà cô còn lấy công ty của ba tôi ra để uy hiếp! Nói cho cô biết, việc gì tôi cũng nhịn được nhưng việc bị người khác đe dọa thì đừng hòng!” Kiến Nhất đập đập hai tay vào nhau rồi đứng lên.

“Tôi không định ra tay sớm thế này đâu. Lần leo núi này tôi đã có kế hoạch từ lâu rồi. Thực ra là muốn đưa các người đi leo núi cùng, sau đó sẽ cho các người dùng thuốc đông máu, thuốc này sẽ có tác dụng nhanh trong điều kiện nhiệt độ thấp. Truyền máu cho người cùng nhóm máu sẽ không lo đông máu, O có thể truyền cho tất cả các nhóm máu khác, AB có thể truyền cho nhóm máu A, nhưng nếu khác nhóm máu mà truyền cho nhau, lại cộng thêm thuốc đông máu lúc truyền thì máu trong cơ thể sẽ nhanh chóng bị đông lại. Nhưng yên tâm vì thuốc này ít nên chỉ làm các người bị tê liệt tạm thời. Loại thuốc này đáng lẽ được sử dụng lúc bị tai nạn khi leo núi.”

Kiến Nhất truyền máu cho hai người nên giọng có phần hổn hển. “Tại sao anh lại làm thế?” Văn Tú khổ sở hét lên, trong mắt Kiến Nhất bỗng ánh lên chút dịu dàng nhưng tan biến rất nhanh. “Cô nghĩ là tôi yêu cô thật lòng ư? Tôi yêu cô chẳng qua là muốn tránh xa cái con bé tiểu thư đỏng đảnh kia kìa. Văn Tú, cô hiền lành quá. Cô có biết là tôi và cô ta đã lên giường với nhau bao nhiêu lần không? Lần nào cô ta cũng đòi ông bố giàu có của mình rút vốn ở công ty ba tôi ép tôi đấy. Tôi không xứng với cô đâu Văn Tú ạ!” Lời nói của Kiến Nhất làm Văn Tú đau lòng hơn so với những nỗi đau thể xác, cô quay người đỡ Dương Khấu đứng dậy.

“Cậu việc gì phải làm thế. Cậu thích anh ta thì cứ nói thẳng, sao lại còn giới thiệu cho tớ, việc gì phải kéo tớ vào chuyện này?” Văn Tú khóc, hỏi Dương Khấu.

“Vì sao ư? Vì cô xinh hơn tôi, dịu dàng hơn tôi, hiền lành và được nhiều người thích hơn chứ sao. Tôi không giữ nổi anh ấy, kể cả là dùng tiền hay thể xác, nhưng tôi thích thế. Tôi muốn cô hiểu là dù cô đường đường chính chính là người yêu của anh ấy thì ít nhất một nửa anh ấy cũng là của tôi! Tôi không bao giờ chịu thua cô!”.

Dương Khấu ngẩng đầu lên, mặt cô có một vệt máu đã khô, trong lúc này chẳng có dáng vẻ gì của một tiểu thư cả. Cung Bình ngẩn người ra, cậu không biết xử trí thế nào, đành đứng nhìn và rồi nhũn người ngã gục xuống sàn nhà.

“Văn Tú, cô có thể đồng ý với tôi một việc không, tôi xin cô đấy.” Dương Khấu hạ giọng nói nhỏ. Dù không biết là gì nhưng Văn Tú vẫn gật đầu chấp nhận. Không biết lấy sức ở đâu ra mà Dương Khấu đi đến chỗ Cung Bình, cầm chiếc rìu sắt rồi hướng về phía Văn Tú đập mạnh: “Vậy thì tôi cầu xin cô hãy chết đi!”

Văn Tú vốn dĩ rất yếu ớt nên không kịp tránh đòn chí mạng này. Bản thân Kiến Nhất cũng không thể ngờ Dương Khấu lại làm thế. Khoảng cách này làm sao mà cứu được, chỉ có người thợ săn là cao hứng, giống như khán giả đang xem một màn kịch hay vậy. Kiến Nhất định giật khẩu súng săn nhưng bị ông ta hất ra. “Cứ xem tiếp đã, vội gì.” Ông ta cười khằng khặc để lộ hàm răng vàng khè. Quả nhiên, đúng lúc Dương Khấu vung chiếc rìu vào đầu Văn Tú thì Ngải Vân bỗng lao đến như một chú báo đang chờ săn mồi. Cậu ta nắm chặt chiếu rìu rồi giằng ra khỏi tay Dương Khấu. Lúc ấy cơ thể Dương Khấu bỗng mềm oặt ra, dựa vào cánh cửa gỗ thở hổn hển.

“Ngải Vân, tớ biết là cậu thích tớ. Tại sao cậu không chịu nghe lời tớ. Cậu hãy giết chết con bé hèn mọn ấy đi, lại còn thằng Kiến Nhất vong ân bội nghĩa nữa. Cậu hãy giết hết chúng đi, giết chúng xong chị Dương Khấu này sẽ là của cậu!” Dương Khấu như lên cơn điên, vật nài Ngải Vân. Ngải Vân hết nhìn cô ta lại quay sang nhìn Văn Tú.

Kiến Nhất hoảng hồn, cậu ta định xông đến nhưng rốt cuộc lại bị người thợ săn vật ngã xuống sàn. “Tôi không nói thêm lần thứ hai, hãy xem kịch đi.”

Ngải Vân dường như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng cậu ta cầm chiếc rìu lên rồi vung về phía Dương Khấu. Máu bắn tứ tung, bắn cả vào đống lửa, phát ra những tiếng lách tách. Cung Bình sắp chết ngất đến nơi nhưng vẫn nhìn thấy Ngải Vân cười thật tươi rồi vung rìu ném vào mặt Dương Khấu. Khuôn mặt xinh đẹp đã bị chiếu rìu cắm phịch vào chỗ sống mũi cao cao, cơ thể Dương Khấu rung lên bần bật, tiếng rìu đạp vào xương nghe răng rắc giống tiếng máy trộn vữa ở ngoài công trường. Rìu cắm vào không sâu, không biết là may mắn hay là do Ngải Vân cố ý. Cô ta chưa tắt thở, nhưng không gào lên nổi vì đau đớn, chỉ nghe thấy tiếng răng va vào nhau lập bập.

Văn Tú sợ đến muốn ngất lịm đi, trên mặt dính đầy máu của Dương Khấu. Ngải Vân một tay cầm rìu, một tay đỡ khuôn mặt Dương Khấu: “Cô biết tại sao tôi lại bị cô sai khiến như một con chó không? Tại sao cô bảo làm gì tôi cũng làm theo không? Kể cả việc đang ngồi trên lớp học cũng phải chạy ra siêu thị đông người để mua băng vệ sinh cho cô không? Cô nghĩ cô là nữ hoàng thật à? Nói cho cô biết, vì chỉ có như vậy thì tôi mới được gặp chị Văn Tú. Chỉ cần gặp được chị Văn Tú thì làm việc gì tôi cũng đồng ý hết. Tôi ghét leo núi, nhưng tôi vẫn tham gia câu lạc bộ leo núi, thậm chí tôi còn trốn ở trong tủ quần áo của câu lạc bộ để nhìn trộm chị Văn Tú. Tôi yêu chị ấy, thế giới này chẳng có ai đáng để tôi yêu cả, kể cả mọi người chết hết rồi cũng được, tôi chỉ cần chị ấy sống thôi. Cô lại muốn tôi giết chị ấy thì tôi có chịu nổi không?” Ngải Vân dịu dàng nói, tựa như đang tâm sự, nhưng cơn đau đã làm cho Dương Khấu không thốt lên lời.

Lúc này Văn Tú mới nhớ ra, mỗi lần thay quần áo cô luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Những gì Kiến Nhất nói lẽ nào cũng là chuyện này?

Ngải Vân đẩy Dương Khấu sang một bên để đến trước mặt Cung Bình. Cung Bình sợ chết khiếp, muốn xích ra nhưng Ngải Vân người đầy máu giống như đang chơi trò ú tim cũng di chuyển theo Cung Bình. Cuối cùng không chịu nổi nữa Cung Bình hét lên: “Cậu giết tôi đi, giết tôi đi.”

Ngải Vân bật cười như một đứa trẻ: “Anh hay đánh tôi, nhưng tôi không để bụng đâu. So với hai người kia, anh thật thà hơn nhiều.

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 01d

Loading...