Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mỗi đêm một câu chuyện kinh dị Chương 16c

Chương trước: Chương 16b



Đầu Xuyên như vỡ tung ra, tay run lẩy bẩy.

“Anh không sao chứ?” Cô y tá lấy làm lạ, hỏi. Xuyên vội vàng lắc đầu.

“Thế… chị không gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô ấy à?” Xuyên lúng túng nói, mong nhân lúc thuốc chưa phát tác, bác sĩ sẽ cứu kịp Mỹ Quyên. Nhưng y tá nói bác sĩ vừa kiểm tra xong.

Xuyên không còn cách nào khác, đành âm thầm cầu nguyện cho Mỹ Quyên đừng xảy ra chuyện gì.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút khó nhọc, Mỹ Quyên vẫn bình an vô sự. Xuyên không tài nào hiểu nổi, nhưng dù sao đó cũng là điềm hay. Chạy đến hỏi mẹ thì bà cũng thấy lạ, bà an ủi con trai rằng có lẽ thuốc đã quá hạn sử dụng, hoặc là cơ thể Mỹ Quyên không bị ảnh hưởng bởi những loại thuốc này. Lúc đó Xuyên mới an lòng.

Xuyên trở lại bệnh viện, nhìn bụng của Mỹ Quyên, những nỗi lo lại trào dâng. Xuyên thở dài, nhìn Mỹ Quyên, hình như cô ấy đang mỉm cười dù đang chìm vào giấc ngủ sâu.

Là ảo giác ư? Hay cô ấy đang chê cười sự ngu xuẩn của mình? Chính người phụ nữ này và đứa con trong bụng cô ấy đã khiến Xuyên làm biết bao việc ngay bản thân anh ta cũng không dám nghĩ đến. Chết tiệt, sao mình lại quen người con gái ấy?

Thời gian này Xuyên phải trả lời rất nhiều câu hỏi của giới truyền thông. Họ muốn có được những tài liệu mới nhất, hay nhất. Không, đó là “món ăn tin tức” mới phải. Bản thân Xuyên và chuyện của Xuyên qua bàn tay xào nấu của họ sẽ đáp ứng được rất nhiều kẻ tò mò. Thời gian này rất gần với ngày đứa trẻ ra đời. Nhìn thấy bụng Mỹ Quyên ngày một lớn, Xuyên thấy buồn nôn, hình như mọi phản ứng thai nghén của cô ấy đã chuyển hết sang người Xuyên vậy.

“Chúng tôi đang kiểm tra phản ứng thai nhi. Có cả siêu âm màu đấy, chắc là anh muốn biết con mình thế nào đúng không?” Bác sĩ gọi điện cho Xuyên, bảo anh ta đến bệnh viện. Xuyên không ngờ họ gọi anh đến vì việc này.

Xuyên đi cùng bác sĩ và các cô y tá, họ hớn hở bên chiếc máy siêu âm. Xuyên nhìn màn hình, có một thứ gì đó giống hệt như hình người đang cuộn tròn, có chân tay rõ ràng. Trông chẳng khác gì một con mèo con vừa ra đời, chưa kịp mở mắt. Đây là đứa trẻ ở trong bụng Mỹ Quyên ư?

Xuyên gần như phát điên, hình như Xuyên nhìn thấy đứa bé đang mở to đôi mắt, nhếch miệng, chế giễu anh ta.

“Ôi… thật đáng yêu.” Xuyên cố tỏ ra sung sướng. Anh cảm thấy khó chịu từ đầu tới chân và tìm cách thoát khỏi chỗ đó.

“Ái chà, anh Xuyên vui lắm đây.”

“Chả thế, tớ nhìn thấy mắt anh ấy cứ sáng lấp lánh.” Các cô y tá cười đùa bàn tán.

Không thể để đứa trẻ ấy ra đời! Xuyên gần như phát điên, lúc nào cũng nghĩ xem làm thế nào để giết sự sống chưa ra đời ấy mà không ai hay biết, đến mức ngơ ngẩn cả người. Những người xung quanh lại nghĩ rằng Xuyên lẩn thẩn vì lo cho vợ sắp cưới quá. Họ khen anh là người nặng tình cảm. Những người nhiều chuyện thì bắt đầu bàn tán đến cuộc tình của Mỹ Quyên và anh chàng người yêu cũ. Một đồn mười, mười đồn trăm, nhanh chẳng kém gì tốc độ lây lan của cúm gà. Đáng sợ nhất là thái độ của Xuyên càng làm cho những người ngồi lê đôi mách này thấy hứng thú. Xuyên càng cố gắng che đây lòng hận thù của mình đối với Mỹ Quyên và đứa trẻ trong bụng cô thì họ càng thấy tò mò hơn.

“Anh Xuyên chắc hẳn đã bị Mỹ Quyên tóm được thóp gì đấy!”

“Biết đâu thằng cha này bề ngoài có vẻ đạo mạo nghiêm trang nhưng sau lưng đang làm những việc vụng trộm xấu xa!”

“Chứ còn gì nữa, làm gì có thằng đàn ông nào chịu được cảnh vợ sắp cưới lại vương vấn tình cảm với người yêu cũ!”

Những lời này đều đến tai Xuyên, việc ấy chẳng khác gì bơm không khí vào quả bóng bay, khiến cho Xuyên như sắp nổ tung đến nơi. Tuy cuốn nhật ký không hề nhắc đến chuyện nhạy cảm của Mỹ Quyên với người đàn ông ấy, nhưng việc đứa trẻ không phải là con của Xuyên là điều hiển nhiên, không cần bàn cãi. Đứa trẻ ra đời, Xuyên sẽ phải có trách nhiệm nuôi dưỡng nó. Nếu là giám định gen với đứa trẻ, Xuyên lo sợ sẽ bị người đời phỉ nhổ. Về luật pháp, Xuyên không phải nuôi dưỡng đứa trẻ, nhưng về đạo đức thì mọi người sẽ cho anh ta là kẻ lạnh lùng, ích kỷ, vô lương tâm.

Xuyên không thể chịu nổi những lời đó, nhưng nếu giờ Mỹ Quyên xảy ra chuyện gì thì Xuyên sẽ bị nghi ngờ ngay.

Vấn đề hiện tại là Mỹ Quyên sắp sinh, bất cứ lúc nào đứa trẻ cũng có thể ra đời nên thời gian của Xuyên còn rất ít. Làm cho Mỹ Quyên sẩy thai lúc này khó hơn nhiều. Nếu không phải là sự tấn công mạnh từ bên ngoài vào thì khó có thể ngăn cản được việc đứa trẻ ra đời.

Khoan nói đến việc Mỹ Quyên có chết trong lúc sinh hay không, chỉ riêng chuyện đứa trẻ ra đời thôi cũng biến Xuyên thành tâm điểm của giới truyền thông. Nếu đứa trẻ có mệnh hệ gì thì con mắt soi mói của giới truyền thông sẽ không bỏ qua cơ hội săn tin hiếm hoi này. Họ sẽ đăng tin, nào là Xuyên là người có học nhưng lòng dạ độc ác, đã giết vợ và con như thế nào, trốn tránh trách nhiệm ra sao… Mọi tin tức sẽ đổ dồn vào Xuyên.

Đến nước này Xuyên chỉ có thể nghĩ tới việc nhờ bác sĩ đỡ đẻ cho Mỹ Quyên. Và trong khi mổ đẻ, chỉ cần làm vài thủ thuật nhỏ, đứa trẻ có chết thì cũng không xảy ra vấn đề gì. Nhưng để thuyết phục bác sĩ mổ đẻ chính rất khó, nhìn bác sĩ xem ra khó có thể nói đến chuyện nhờ vả.

Xét cho cùng, đường hoàng đến mấy chắc chắn cũng có điểm yếu. Đó là biện pháp và cũng là cơ hội duy nhất. Cần phải tranh thủ thời gian! Xuyên đã quyết, nhất định không để đứa trẻ này ra đời. Bác sĩ này tên là Nguyên Mộc Hạ, bằng tuổi với Xuyên. Hạ không có thói hư tật xấu nào hết, nhưng qua nghe ngóng, Xuyên biết vị bác sĩ này đang cần tiền, chạy đôn chạy đáo vay bạn bè. Vậy thì dễ hơn rồi. Tuy thế Xuyên vẫn chưa dám làm bừa. Trước hết làm quen, sau đó mới tiếp cận làm thân.

Bác sĩ Hạ xem chừng không phải là người giỏi đề phòng, ngoài ra còn là người có tính cách sôi nổi, dễ gần. Trong chuyên môn, bác sĩ là người cầu tiến, dám thử những phương pháp mới. Xuyên cho rằng đó là một cơ hội rất tốt cho mình.

“Gần đây chán quá, cô người yêu đang cần khoản tiền lớn. Nếu không có thì khó có thể có được cô ấy nữa.” Một tối đi ăn cơm với Xuyên, bác sĩ đã buột miệng nói ra chuyện riêng của mình. Xuyên mừng lắm nhưng không tỏ ra mặt mà chỉ thăm dò bác sĩ xem sao.

“Đời là thế mà, không có tiền thì chẳng làm được gì. Nhưng muốn kiếm tiền một cách dễ dàng thì làm gì có.” Xuyên hiếng hiếng mắt nhìn bác sĩ. Hình như bác sĩ đã nhận thấy điều gì đó đặc biệt nên đang gắp thức ăn bỗng bỏ dở giữa chừng.

“Anh Xuyên nói khó hiểu thế!” Bác sĩ cười nói.

Xuyên quay sang nghiêm túc nhìn Hạ. Anh ta đắn đo một chút rồi nói hết mọi chuyện với bác sĩ.

“Hóa ra điều người ta đồn đại là đúng à?” Bác sĩ đặt đũa xuống, hai tay khoanh trước ngực, trầm ngâm suy nghĩ như muốn nói điều gì.

“Giúp tôi đi, xin đừng cho đứa bé ấy có mặt trên cõi đời này!” Xuyên van nài như sắp khóc.

“Anh điên à? Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì cả anh và tôi đều đi tong đấy. Công việc, tương lai, tiền đồ đều hết, còn phải vào nhà giam nữa đấy. Tôi chẳng muốn điên theo anh đâu!” – Nghe xong Hạ từ chối thẳng thừng – “Chúng ta là bạn bè, tôi rất đồng cảm với anh. Tôi sẽ không nói chuyện này cho ai biết, coi như anh chưa hề nói gì với tôi, chúng ta ăn thôi.” Nói xong Hạ tiếp tục ăn cơm, không buồn trả lời Xuyên nữa.

Xuyên như đánh rơi sợi cỏ duy nhất mình có, toàn thân rã rời, vội dựa vào ghế.

Không sao, nhất định phải có cách nào đó ngăn cản cô ta sinh đứa bé ra!

Xuyên vẫn cứ bám riết lấy bác sĩ Hạ. Việc đó làm cho Hạ vô cùng khó chịu. Có lần trong khi đợi bác sĩ ở chỗ đỗ xe lúc hết giờ làm việc, Xuyên đã gặp một người phụ nữ khác. Xuyên trốn ở bên cạnh chiếc xe gần chỗ hai người đứng, bãi đỗ xe vô cùng vắng vẻ. Xuyên định gặp bác sĩ nói chuyện lần nữa, nhưng phát hiện thấy có người nữa cũng đang đợi bác sĩ Hạ. Tò mò, Xuyên nán lại xem có chuyện gì xảy ra.

“Anh dạo này có vẻ béo lên đấy nhỉ?” Đó là tiếng của một người con gái, nghe rất quen nhưng Xuyên không nhớ nổi. Xuyên lén thò đầu lên thì nhìn thấy một bóng áo đỏ, dáng người cao ráo với mái tóc xoăn, đi đôi bốt cũng màu đỏ.

“Thì cũng tại thằng cha mọt sách ngày nào cũng mời anh đi ăn.” Bác sĩ Hạ cười híp mắt. Câu nói của Hạ khiến Xuyên nhíu mày. Anh nhận ra kiểu nói của bác sĩ với cô gái này có vẻ khinh bạc, hạ lưu, khác hẳn vẻ ngày thường.

“Anh ta còn bám lấy anh làm gì? Đúng là cố chấp, chắc đang hận không thể giết được Mỹ Quyên và đứa bé ấy.” Cô ta không nhịn được, cười rất to.

“Đúng đấy. Anh ta cứ nghĩ là Mỹ Quyên ngoại tình. Thực sự là nghĩ đến cảnh Mỹ Quyên nằm trên giường bệnh như vậy anh cũng thấy mủi lòng.” Hạ bỗng nhiên thốt ra những câu này.

“Hả… xem ra vẫn còn luyến tiếc người tình đúng không? Anh không sợ em ghen à?” Cô gái đưa tay choàng lấy vai rồi bấu chặt lấy cái cổ trắng như phụ nữ của Hạ, nhìn chẳng khác gì con rắn vờn mồi.

Hạ cũng quen với Mỹ Quyên?

Xuyên ngạc nhiên đến độ muốn lao ra hỏi cho rõ ngọn ngành. Điều khiến Xuyên ngạc nhiên hơn nữa là khi cô gái ấy quay lại, anh nhận ra đó là Viêm Tuyết, bạn thân của Mỹ Quyên.

“Làm gì có chuyện đó! Lát nữa chúng ta kiếm căn phòng nào đó làm ly sâm banh nhé?” Hạ cười rồi ôm chặt lấy eo của Viêm Tuyết. Hai người bước vào xe của Hạ, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh khỏi bãi đỗ xe. Xuyên thần người, đứng chôn chân ở đó.

“Hóa ra bác sĩ Hạ mới là người yêu cũ của Mỹ Quyên. Trước đó mình đã có lần hỏi Mỹ Quyên nhưng cô ấy nói là không muốn nhắc đến nên mình cũng không hỏi nhiều. Trời ạ, sao thế giới này lại có chuyện ngẫu nhiên đến thế?” Xuyên buồn bực rời khỏi bãi đỗ xe.

“Không đúng… Thảo nào mấy ngày trước tai nạn cứ ngửi thấy mùi thuốc là lạ ở người Mỹ Quyên. Chắc chắn là cô ta đã quay lại với anh ta, vì thế anh ta không muốn bỏ đứa trẻ ấy giúp mình, vì đứa trẻ đó chính là con của anh ta!” Xuyên rất hài lòng với suy luận của mình.

“Việc đã như vậy thì không thể nhờ thằng cha bác sĩ này được nữa rồi.” Xuyên cảm nhận được sự thất bại trước mắt. Xuyên bắt đầu nghi ngờ về khả năng phán đoán của mình. Nếu sớm nghe lời mẹ, bỏ Mỹ Quyên thì hôm nay đã không gặp nhiều chuyện rắc rối như thế này.

Cuộc đời mà… Cuộc đời luôn có những câu chuyện khó mà biết được kết cục ra sao. Xuyên thở dài. Kiến thức uyên bác mình có bao nhiêu năm nay không giúp ích gì được trong chuyện này.

“Không được, tuyệt đối không được bỏ cuộc, mình đã kiên trì làm theo kế hoạch trong mười mấy năm nay, làm sao có thể để cho hai người ấy và đứa trẻ đó phá hỏng được?”

Xuyên quyết định gặp Hạ để nói chuyện thẳng thắn.

“Anh nói gì?” Hạ như bị ai lấy tay kéo hết cả mi mắt lên, anh ta nhướng mắt nhìn Xuyên với vẻ chán ghét.

“Đứa bé trong bụng Mỹ Quyên là con anh chứ còn gì nữa?” Xuyên nuốt nước bọt, anh thấy cổ họng mình rất khô.

“Đừng nói bừa khi không có căn cứ!” Hạ định lên tiếng giải thích.

“Đừng ngụy biện, tôi đã nghe hết những lời nói vừa rồi của anh với Viêm Tuyết!” Xuyên tức giận hua tay ngắt lời Hạ.

Hạ thừ người ra rồi nở nụ cười, đó là một nụ cười giễu cợt, bỉ ổi vô cùng, khóe mép anh ta còn nhếch lên, trông mới đáng ghét làm sao.

“Ừ, biết thì đã sao nào? Nói cho anh biết, tôi đứng ở bên ngoài nhìn thấy anh lén lút đổi chai gluco của Mỹ Quyên. Chờ anh ra khỏi phòng là tôi lấy xuống kiểm tra ngay, thì ra là chất Mifepristone và Misoprotol! Anh Xuyên này, không phải là anh đang tìm cách giết người hay sao?” Hạ chỉ ngón tay trỏ vào Xuyên.

Xuyên như bị điện giật, từ đầu đến chân lạnh toát như có một con rắn đang trườn quanh mình.

“Nếu anh chối, tôi có thể nhờ người giám định vân tay và nguồn thuốc, thậm chí cô y tá hôm ấy cũng có thể đứng ra làm chứng. Tôi tin là anh sẽ không dễ dàng thoát tội được đâu!”

Thằng khốn nạn! Xuyên lầm bầm chửi rủa.

“Việc đã đến nước này thì tôi cũng nói thực với anh. Trước tôi cũng có thời gian yêu Mỹ Quyên, nhưng sau đó chúng tôi đã chia tay nhau. Gần đây vì cô ấy muốn đến bệnh viện chúng tôi giới thiệu thiết bị nên tình cũ không rủ mà đến. Tất nhiên, có thể cô ấy cũng không biết mình đã có thai.”

Quả nhiên, Mỹ Quyên đã qua lại với thằng cha chết tiệt này và có đứa bé trong bụng! Xuyên thấy trước mắt bỗng tối sầm lại.

“À mà anh còn nhớ chuyện tôi nói với anh không? Gần đây tôi đang thiếu tiền, anh cũng nghe phong thanh rồi đấy. Với người như Viêm Tuyết, nếu không có tiền trói buộc thì cô ấy dễ thay lòng lắm. Nên làm phiền anh, cũng để giữ lại danh dự cho anh, anh cho tôi vay ít tiền nhé!” Hạ vui vẻ gõ ngón tay lên mặt bàn.

“Khốn nạn!” Xuyên không ngờ sự việc lại phát triển theo chiều hướng xấu đến thế. Nhưng trong tình cảnh này không thể không cam chịu.

Lần này Hạ đã lấy của Xuyên 5.000 tệ[1]. Tuy không nhiều, nhưng Xuyên hiểu đó là cách của Hạ, hắn sẽ lấy tiền của mình dần dần, giống như con muỗi hút máu người.

[5] khoảng 15 triệu đồng.

Xuyên lâm vào cảnh quẫn bách chẳng khác gì thú hoang rơi xuống giếng, cô độc và tuyệt vọng, nhưng cũng chẳng buồn đến chỗ mẹ than thở nữa.

Những ngày sau đó Xuyên bị Hạ ép đưa tiền nhiều lần. Số tiền không lớn nhưng Xuyên cảm thấy tức giận và ghê tởm. Thậm chí anh đã nghĩ đến việc ra đầu thú để Hạ không “được đằng chân lân đằng đầu”. Nhưng anh lại do dự vì nghĩ đến việc phải đối mặt với áp lực của dư luận và cuộc sống sau song sắt.

Càng đến gần ngày Mỹ Quyên sinh, Xuyên càng đứng ngồi không yên. Phải đối mặt với những kẻ tò mò, giới nhà báo lắm chuyện khiến cơ mặt Xuyên xơ cứng hết cả.

Một hôm, Xuyên đang đi dạo trong công viên cho đỡ buồn thì có điện thoại. Xuyên không mở điện thoại ra xem cũng biết mẹ gọi đến do tiếng chuông đặc biệt anh cài riêng cho số của mẹ. “Con đang ở đâu?” Bà mẹ lo lắng nói lớn.

“Con chán nên đang đi lang thang.” Xuyên thủng thẳng đáp. “Đến bệnh viện nhanh lên! Mỹ Quyên sắp sinh đến nơi rồi!” Câu nói của mẹ chẳng khác gì kim châm vào quả bóng, Xuyên bỗng thấy dễ thở hẳn. Đã đến lúc kết thúc rồi. Mấy tháng nay anh đã phải chịu nhiều giày vò, giờ đã đến lúc có kết quả, dù xấu hay tốt đều phải chấp nhận.

Khi Xuyên đến bệnh viện thì xung quanh đã đầy nhà báo, phóng viên. Họ cứ như là bố của đứa bé không bằng, vui vẻ, sung sướng. Xuyên cười xã giao, khó khăn chen qua đám người đó để vào phòng chờ. Bố mẹ Mỹ Quyên và mẹ Xuyên đã chờ sẵn ở đó.

Vì đây là ca mổ đẻ đặc biệt, người mẹ bị hôn mê nên thời gian mổ cũng lâu hơn nhiều. Đầu óc Xuyên trống rỗng, anh ngồi thần người trên ghế, nhìn chẳng khác gì tội phạm đang chờ tòa tuyên án. Cuối cùng cách cửa phòng mổ cũng mở, bác sĩ đi ra với dáng vẻ mệt mỏi. Mọi người đứng chờ bên ngoài vội chạy đến hỏi. “Có một tin xấu và một tin tốt.” Bác sĩ nói, khuôn mặt chẳng để lộ chút tình cảm nào.

“Thế thì nghe tin xấu trước.”

“Không giữ được đứa bé.” Bác sĩ thở dài, nói với giọng tiếc nuối. Xuyên như nghe thấy tiếng thần thánh, cả người run bắn lên. Đây là tin tốt chứ, nhưng rất nhanh, Xuyên ra vẻ đau khổ ngay. “Buồn quá.”

“Còn bây giờ là tin tốt, tin này sẽ làm mọi người dễ chịu hơn rất nhiều.” Bác sĩ cười nói, nụ cười khiến Xuyên thấy sợ.

“Cô Mỹ Quyên đã tỉnh lại, tuy chưa hoàn toàn bình phục nhưng đã tỉnh lại rồi. Đây là một kỳ tích trong y học. Anh thật may mắn.”

Bác sĩ nói xong lại cười rồi lách qua mọi người, đi ra ngoài. Bố mẹ Mỹ Quyên mặt đầy nước mắt, hai tay cứ chắp trước ngực cầu trời khấn phật phù hộ độ trì.

Xuyên có cảm giác rất lạ, anh vội quay người, níu lấy bác sĩ. “Có chuyện gì vậy bác sĩ?”

“Chuyện là thế này, có thể trong lúc đau đẻ cô ấy đau quá nên não đã có sự thay đổi, tỉnh hẳn lại. Nhưng hiện giờ sức khỏe còn yếu, chúng ta chưa nên báo cho cô ấy biết việc đứa con không giữ lại được. Tôi mong mọi người đừng làm kích động đến cô ấy.” Nói xong bác sĩ quay người đi thẳng.

Khi được phép vào thăm, đợi bố mẹ Mỹ Quyên đi ra, Xuyên vội vã vào phòng bệnh ngay.

Mỹ Quyên gầy gò đến đáng sợ, trải qua mấy tháng nằm hôn mê, làn da của cô giống như một lớp pho mai phết trên xương, hố mắt sâu hoắm, nét xinh đẹp xưa kia đã biến đâu mất.

“Em thấy khỏe hơn chưa?” Xuyên hỏi một cách khó khăn.

“Dạ.” Mỹ Quyên mỉm cười.

“Chuyện ấy… em… thực ra…”

“Em sai rồi. Em không nên giấu anh. Nếu không vì tai nạn thì hôm ấy em sẽ nói cho anh biết. Em không muốn giấu nhưng vì em chưa hạ được quyết tâm.” Mỹ Quyên có vẻ xúc động, điều ấy khiến cho cơ thể yếu đuối của cô như quá sức.

“Thôi, không sao. Em không sao là tốt rồi.” Không biết vì sao từ khi nhìn thấy Mỹ Quyên tỉnh dậy, Xuyên bỗng thấy mình như được giải phóng. Đứa trẻ đã mất, sự phản bội của Mỹ Quyên, chuyện bác sĩ Hạ tống tiền… Xuyên đều cảm thấy như làn gió thoảng qua.

“Không, nhất định em phải nói. Đó là con của chúng ta!” Mỹ Quyên hét lên với giọng yếu ớt nhưng kiên quyết. Bố mẹ Mỹ Quyên nghe thấy vội chạy vào vì sợ con gái quá kích động.

“Con của chúng ta?” Xuyên tức giận phừng phừng. Anh định tha thứ cho Mỹ Quyên, nhưng giờ thì thấy không thể. Đã đến nước này cô ấy còn vô liêm sỉ nói đứa con là của mình.

“Đủ rồi!” Xuyên hét lên. Mỹ Quyên giật thót mình, cô ý thức ngay được chuyện gì.

“Có phải anh Hạ đã nói với anh điều gì? Anh đừng tin anh ta.”

“Cô đừng ngụy biện nữa. Đến cả chạm vào cô thôi tôi cũng chưa thì làm sao có con được?” Cuối cùng anh cũng nói ra nỗi khổ của mình bấy lâu nay. Bố mẹ Mỹ Quyên cúi đầu có phần xấu hổ, còn mẹ anh thì kiêu ngạo bước vào phòng.

“Giờ thì gia đình ông bà chẳng còn gì để nói rồi đúng không?”

“Không, anh Xuyên, đúng là con anh mà. Em giấu anh chuyện này cũng là vì có nỗi khổ riêng. Nếu không tin, anh có thể làm xét nghiệm gen!” Mỹ Quyên khóc rất đau lòng.

Xuyên khổ sở lắc đầu: “Tôi không tin cô. Cô làm tôi bẽ mặt còn chưa đủ hay sao? Lại còn bắt tôi phải đi xét nghiệm gen nữa?”

“Lẽ nào anh quên rồi sao? Trước đây em đã bảo anh đi kiểm tra sức khỏe tổng thể. Họ còn lấy cả tinh trùng của anh mà!” Cuối cùng Mỹ Quyên cũng nói ra.

“Cô nói gì?” Lúc này Xuyên chợt nhớ ra, nhưng anh vẫn cố phủ nhận.

“Thế thì có liên quan gì?”

“Xuyên, cô ta đang dụ dỗ con đấy!” Bà mẹ đứng bên can ngăn.

“Không đâu, anh Xuyên. Em rất yêu anh nhưng vì mẹ anh nhiều lần ngăn cản, bà cho rằng em đã chia cách mẹ con anh và không cho phép anh lấy em làm vợ. Sau này em nói dối là có thai nên bà mới miễn cưỡng đồng ý. Nhưng sau khi kiểm tra sức khỏe, em mới biết mình bị trục trặc về chuyện sinh nở. Em không thể thụ tinh theo cách thông thường nên phải nhờ đến Tuyết. Chính vì thế em đã nhờ người lấy tinh trùng của anh rồi làm thụ tinh nhân tạo cho em. Em đã giấu mọi người, em nghĩ là đến lúc thích hợp thì mới nói. Em sợ anh biết em không thể có thai bình thường được thì sẽ bỏ em. Em rất yêu anh!” Từng câu nói của Mỹ Quyên chẳng khác gì sợi dây da quất vào trái tim Xuyên. Xuyên run lẩy bẩy, quay đầu nhìn mẹ mình.

“Đừng tin cô ta. Dù đứa bé là của con thì cô ta cũng lừa con đúng không?”

Xuyên không biết làm gì, chỉ thở dài.

“Hạ đã biết chuyện này từ Tuyết nên sau đó anh ta luôn để ý tới tôi. Anh ta còn cố tình nắm thóp chuyện này. Anh ta nói anh ta có tư tình với em, đứa con là của anh ta. Anh ta đã tống tiền tôi theo cách ấy.” Người Xuyên mềm nhũn trên ghế.

Nghe Xuyên nói, Mỹ Quyên áy náy và đau khổ đã ngất lịm, rất may là không có ảnh hưởng gì lớn đến sức khỏe.

Xuyên vẫn không yên tâm. Anh đi làm xét nghiệm gen cha con với đứa trẻ đã chết. Sau khi có kết quả, biết mình đúng là bố đứa trẻ, anh chỉ còn biết than trách sao ông trời lại trớ trêu đến thế và càng căm ghét Hạ hơn.

Sau một thời gian nghỉ dưỡng, sức khỏe của Mỹ Quyên dần hồi phục. Được Mỹ Quyên khuyên bảo, Xuyên đã ra công an đầu thú nói về âm mưu giết đứa trẻ của mình. Bên công an cũng tiến hành điều tra cụ thể hơn và phát hiện ra người cố ý đâm chết Mỹ Quyên không ai khác chính là Tuyết và Hạ. Chính hai người này đã thuê người đâm xe vào Mỹ Quyên. Hạ nhờ bệnh nhân sắp chết viết cuốn nhật ký ấy và hứa với người này sẽ mua bảo hiểm để đưa tiền cho người nhà anh ta. Hạ thuê anh ta đâm chết Mỹ Quyên là để trả thù Mỹ Quyên đã bỏ mình. Đáng tiếc cho Hạ là anh này vẫn còn chút lương tâm nên để cho Mỹ Quyên sống sót.

Tuyết và Hạ đều phải ngồi bóc lịch trong trại giam, còn Mỹ Quyên thì không kiện Xuyên nữa. Tuy nhiên, bên viện kiểm sát vẫn không đồng ý vì Hạ luôn miệng khai rằng Xuyên có ý định giết Mỹ Quyên. Mặc dù vậy, do có thái độ nhận tội thành khẩn, lại chưa cấu thành tội nên Xuyên được giảm nhẹ hình phạt.

Cả câu chuyên khiến Xuyên tỉnh ngộ ra nhiều điều. Anh bắt đầu lên một kế hoạch mới, đó là kế hoạch cho tương lai của anh và Mỹ Quyên.

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 17a

Loading...