Mỗi đêm một câu chuyện kinh dị Chương 14d
Chương trước: Chương 14c
“Anh nói sao?” K
im Hyeon Cheoi không dám tin vào tai mình.
“Đúng vậy, mùa đông năm ngoái, bố anh và các đồng đội đi du lịch Việt Nam, tôi đã nhận ra ông ấy nhờ vào tấm ảnh mẹ để lại, khát vọng báo thù nung nấu trong lòng bấy lâu không ngừng thúc giục tôi hành động. Trong thời gian ở Việt Nam, tôi đã đưa bố anh quay lại địa điểm mà ông bắn chết bố tôi, rồi to tiếng chất vấn vì sao ông ta làm vậy, nhưng ông ta đã im lặng. Tôi đã thi hành bản án tử hình không tiếng súng với ông ta, mặc dù khi đó ông ta đã rất hoảng sợ, hoảng sợ đến nỗi suýt nữa mất mạng, nhưng nhất quyết cắn răng im lặng, cuối cùng, tôi nghĩ rằng, bao nhiêu năm qua, ông ta cũng đã bị tòa án lương tâm xét xử và phán quyết nhiều lần, nên kiểu báo thù này chẳng có tác dụng gì, tôi phải để ông ta tự mình gánh chịu nỗi đau không nguôi mà mẹ và tôi từng trải qua, nhưng lúc đó chưa có cách nào thực hiện nên đành để ông ta quay về Hàn Quốc. Tôi vốn nghĩ ông ta sẽ báo cảnh sát, nhưng không, ông ta không làm vậy, sau khi về Hàn Quốc, ông ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau đó tôi nhận được đề nghị của một người bạn, anh ấy kể cho tôi những việc làm ghê tởm của anh. Đúng là hai bố con, bỉ ổi như nhau! Vì thế, tôi quyết định giúp anh ấy trừng phạt anh.” Park Nam Yeong nhìn Kim Hyeon Cheoi đầy khinh bỉ, giống như nhìn một con chó hoang dang thoi thóp những hơi thở cuối cùng.
“Bạn của anh? Bác sỹ Song Jeong Nam?” Kim Hyeon Cheoi ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói anh ấy có một người em gái tên là Song Mi Zu.” Park Nam Yeong trả lời.
Đầu Kim Hyeon Cheoi như nổ tung, anh dường như nhìn thấy bóng dáng của Mi Zu, vẫn nụ cười ngây thơ, trong sáng và đáng yêu. Bác sỹ Song Jeong Nam, hóa ra anh ta sớm biết chuyện Kim Hyeon Cheoi là hung thủ sát hại em gái mình, nhưng rốt cuộc anh ta có mục đích gì?
“Xong! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, nên nói thế nào nhỉ, coi như giúp đỡ bạn.” Park Nam Yeong nhẹ nhàng cất tiếng.
Kim Hyeon Cheoi bừng tỉnh từ cú sốc lớn vừa qua, anh nghĩ ngay đến bịch máu trong hộp kim loại, nghĩ ngay đến người cha già đang mê man trên giường bệnh, ông đang đứng trước biên giới giữa sự sống và cái chết.
Ông đã sai, ông đã sai khi tham gia vào trận chiến tàn khốc mà căn bản không liên quan gì đến bản thân đó, ông đã sai khi bắn chết bố của người đàn ông đang đứng trước mặt anh.
Nhưng sao có thể đổ hết mọi lỗi lầm cho ông? Người đàn ông trước mặt này đúng là người bị hại, nhưng anh ta chẳng phải cũng chính là cái máy giết người của cảnh sát quốc gia hay sao? Người con gái bị anh ta bắn là một minh chứng. Tay anh ta chẳng phải cũng dính máu của biết bao người vô tội đó sao?
Kim Hyeon Cheoi quay người bước đi, chuẩn bị cầm hộp vận chuyển máu trở về bệnh viện, đột nhiên một cú đá mạnh tấn công anh từ phía sau, mắt anh dần nhòa đi, cơ thể đổ vật xuống nền đất lạnh như đá. Trong tích tắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, anh nghe thấy giọng nói chua chát của Park Nam Yeong: “Hãy ở đây đợi một lát, từ từ thể nghiệm cảm giác bất lực khi thấy người thân sắp ra đi.”
Park Nam Yeong là người học ka-ra-tê đã lâu, khả năng tấn công cũng như độ dẻo dai đều rất tốt, cho dù một người đàn ông cao to lực lưỡng cũng chưa chắc chịu nổi một cú đá của anh ta, huống hồ một thư sinh như Kim Hyeon Cheoi. Park Nam Yeon đoán Kim Hyeon Cheoi sẽ còn bất động trên đất một thời gian nữa, nên nhẹ nhàng nhấc hộp vận chuyển máu lên và hướng về chỗ hẹn với bác sỹ Song Jeong Nam.
Tại một góc khuất của vườn hoa dành cho bệnh nhân hồi phục của bệnh viện, bác sỹ Song Jeong Nam đã đợi rất lâu. Anh lim dim mắt ngắm nhìn vầng thái dương mờ mịt vừa lên. Đôi mắt anh như bị bao phủ bởi một lớp khói mù mịt, đến nỗi Park Nam Yeong đến, anh cũng không hay.
“Đây là nhóm máu O Bombay, việc anh giao tôi đã hoàn thành.” Park Nam Yeong đưa hộp vận chuyển máu về phía Song Jeong Nam, anh nhận nó một cách rất bàng quan.
“Giờ anh cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi đó, hãy cho tôi biết tại sao năm xưa cha của Kim Hyeon Cheoi lại giết cha tôi?”
Park Nam Yeong sốt sắng hỏi.
Hóa ra, nhiều năm nay Park Nam Yeong ôm mối hận cao ngút trời đối với cha của Kim Hyeon Cheoi, nhưng anh không thể lý giải tại sao cha của Kim Hyeon Cheoi cũng là người Hàn Quốc mà không cứu bố anh, ông ta hoàn toàn có thể giúp bố anh giải thích ông không phải là Việt Cộng. Trong muôn vàn cảm xúc phong phú của loài người, cảm xúc mãnh liệt nhất, dài lâu nhất không phải là hận thù hay yêu thương mà là sự hiếu kỳ, một lỗ hổng đen hiếu kỳ to như vậy có thể nuốt trôi tất cả.
“Anh thật sự muốn biết?” Song Jeong Nam nhếch mép cười, cất lời. Park Nam Yeong bắt đầu thấy bực, nhưng vẫn gật đầu.
“Ha… ha… việc này chẳng ai biết hết, bởi vì nó liên quan đến thể diện của rất nhiều người, tôi cũng chỉ tình cờ được biết mà thôi.
Một bệnh nhân tim của tôi cũng là lính Hàn Quốc tham chiến năm xưa, ông ta không muốn mang bí mật xuống mồ nên đã kể cho tôi và hy vọng tôi tiếp tục thay ông giữ bí mật cực kỳ xấu hổ này, nhưng nay tôi muốn cho anh biết.” Song Jeong Nam đột nhiên mở chiếc hộp vận chuyển máu, toàn bộ các bịch máu đựng trong đó đều bị đổ ra ngoài, dòng máu tươi chầm chậm nhuốm đỏ lớp cỏ gần đó, rồi bị đất hút khô lúc nào không hay. Dường như thảm cỏ xanh mướt hơn.
Park Nam Yeong liên tục nuốt nước bọt, anh có phần kích động, thậm chí cảm thấy bất an, dường như toàn thân đang nổi da gà.
“Thật ra, tiểu đội lính Hàn Quốc phát hiện ra bố mẹ anh năm xưa có mười hai người, trong đó có bố của Kim Hyeon Cheoi. Trong chiến tranh Việt Nam, lính Hàn Quốc thuộc sự chỉ huy của quân đội Mỹ, nhưng không được quân Mỹ coi trọng, dù mang tiếng là quân đồng minh nhưng thường xuyên phải tiếp nhận những công việc vụn vặt, phiền phức, ví như càn quét hậu phương của đối phương, vận chuyển quân nhu thiết yếu. Sự bất bình đẳng này khiến lính Hàn Quốc rất phẫn nộ, nên họ quyết tâm lập thành tích chứng tỏ uy danh trước quân Mỹ. Đó cũng là lúc quân du kích hoạt động mạnh, ngay cả khu vực quân sự Mỹ cũng thường xuyên xuất hiện các đội tác chiến nhỏ. Một lần đi tuần, họ phát hiện một vài dấu chân trong rừng. Vui mừng, tiểu đội lính Hàn Quốc liền cẩn thận lần theo dấu chân và họ phát hiện trong rừng sâu có một nhóm người Việt Nam, một vài người trong số đó hình như đã bị thương.
Đó là những mái nhà đơn sơ, bên ngoài để thực phẩm tích trữ và là nơi phơi quần áo, những người bị thương đều được băng bó và điều trị. Những người lính này đã quá vui mừng, họ chủ quan cho rằng những người bị thương là quân du kích, cũng có nghĩa đây là bệnh viện dã chiến của Việt Cộng, bởi trên thực tế, mọi người dân Việt đều là chiến sỹ, nếu chỉ nhìn tướng mạo bên ngoài thì rất khó phân biệt. Thế nên họ đã xông tới, định đánh phủ đầu, nhưng không ngờ có người phản kháng kịch liệt, những người này không cho phép lính Hàn bước chân vào trong nhà. Trong cảnh hỗn loạn đó, có người đã nổ súng, bi kịch bắt đầu từ đây, binh lính Hàn đã giết toàn bộ những người này.
Đúng lúc đó một người chạy từ trong nhà ra, dùng tiếng Hàn hét lên: “Dừng tay!” Những người lính này hoàn toàn không ngờ có người Hàn Quốc ở đây, sau khi hỏi rõ mới phát hiện ra sự thật đáng sợ.
Những người bị nghi là Việt Cộng mà họ vừa tàn sát hóa ra là dân tị nạn, họ bị thương bởi bom mìn, còn người Hàn Quốc kia là bác sỹ, chính ông đã giúp dân tị nạn băng bó và chữa trị vết thương.
Lúc này, tiểu đội lính Hàn Quốc vô cùng hoang mang, vì họ biết, nếu sự việc bại lộ thì sẽ vô cùng phiền phức, lại đúng lúc vụ thảm sát ở thôn Mỹ Lai vừa bị phanh phui, tội ác tàn sát dân thường là vô cùng nghiêm trọng, trong khi người bác sỹ Hàn Quốc này phẫn nộ bày tỏ quyết tâm sẽ vạch trần tội ác của họ. Nhóm binh sỹ đã nhiều lần van nài nhưng đều không thể khiến vị bác sỹ nguôi giận.
“Lúc này, quân Mỹ vừa hay tin cũng vội vàng lao tới, nhóm binh lính Hàn Quốc đã nhóm họp và đưa ra quyết định khiến họ ân hận cả đời. Họ đồng loạt chứng nhận, đây là bệnh viện của Việt Cộng, còn người Hàn Quốc này đã theo Việt Cộng, trở thành kẻ bán nước.
Lúc đó Hàn Quốc cử binh lính đến Việt Nam tham chiến với mục đích tăng cường tình hữu nghị Mỹ-Hàn. Nhóm binh lính Mỹ không hiểu tiếng Hàn Quốc nên đã tin lời binh lính Hàn Quốc, còn nhóm binh lính Hàn Quốc để trừ hậu họa về sau, đã bắn chết vị bác sỹ người Hàn Quốc. Vợ và con vị bác sỹ đã may mắn thoát khỏi đại nạn này. Sau đó, họ được một người lính có lương tri cứu sống, đưa về Hàn Quốc và thường xuyên qua lại tiếp tế, giúp hai mẹ con vượt qua khó khăn. Không biết là để chuộc tội hay quá áy náy, hoặc cũng có thể là để xóa bỏ hận thù của thế hệ sau, người lính đó đã đề nghị hoán đổi vị trí giữa con trai mình và con trai của vị bác sỹ, để con trai vị bác sỹ được giáo dục đầy đủ và tử tế, còn con trai mình nhập ngũ.” Song Jeong Nam liên tục mở rồi lại khép đôi môi mỏng, những lời anh vừa kể như nhát dao sắc cứa lên cổ họng Park Nam Yeong, khiến anh nghẹt thở, không nói nên lời.
“Anh nói dối! Ý anh là người đang nằm trong bệnh viện, người bị tôi dằn vặt đến phát bệnh tim là bố đẻ của tôi? Không, tuyệt đối không thể, trước lúc lâm chung, mẹ tôi không hề nhắc tới chuyện này.” Park Nam Yeong điên cuồng gào thét.
“Anh có thể không tin, nhưng tôi chẳng có hứng thú nói dối. Anh có thể đi xét nghiệm ADN, nhóm máu O Bombay rất hiếm, quan hệ trực hệ là nguồn khả năng di truyền lớn nhất, đơn giản nhất là anh có thể đến bệnh viện xác định thực hư, nhưng anh cần nhanh lên, tôi vừa từ phòng bệnh tới đây, ông cụ đã gần đất xa trời lắm rồi.” Song Jeong Nam cười, không chút lo sợ khi thấy Park Nam Yeong đang như phát điên.
“Vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Chẳng phải chính anh là người bảo tôi báo thù Kim Hyeon Cheoi và bố anh ta sao? Anh chẳng phải muốn báo thù cho em gái mới tìm tôi sao?” Park Nam Yeong hỏi đầy ngờ vực.
“Bởi vì, lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau, người con gái bị anh thi hành án chính là người con gái tôi yêu.” Song Jeong Nam nhấn mạnh từng từ từng từ, anh rút ví, mở ví và cho Park Nam Yeong xem tấm ảnh người con gái xinh đẹp, đó cũng là tấm ảnh anh đã đưa cho Kim Hyeon Cheoi xem, và người con gái trên ảnh thì Park Nam Yeong đã biết, đó chính là người đã từng bị anh tự tay bắn chết. Song Jeong Nam run rẩy đọc hàng chữ trên ảnh: “Mun Young thân yêu.”
Tiếp đó, anh rút tấm ảnh ra, dưới tấm ảnh của Mun Young vẫn còn một tấm ảnh nữa, người con gái trong ảnh tuổi đời còn rất trẻ, khuôn mặt tròn, bầu bĩnh, đôi mắt to, trong sáng, rất ngây thơ.
“Hãy nhìn xem, đây chính là tấm ảnh tôi đã cho anh xem lần trước, nhưng tôi nói, đó là bạn gái của tôi. Giờ thì anh đã hiểu tại sao tôi đối xử với anh và Kim Hyeon Cheoi như vậy rồi chứ? Các người phải gánh chịu nỗi đau mà tôi từng trải qua.”
“Không! Không!” Park Nam Yeong quằn quại như nhìn thấy ác quỷ, anh lùi về phía sau mấy bước rồi quỳ sụp xuống, tay nắm chặt đám cỏ bị máu nhuộm đỏ.
“Tôi đoán bố đẻ của anh có lẽ đã chết, đáng lẽ anh có cơ hội cứu ông ấy, nhưng chính anh đã giết ông ta, chính anh đã đưa những bịch máu có thể cứu cha mình vào tay tôi.” Song Jeong Nam lạnh lùng nói rồi quay người bỏ đi.
Park Nam Yeong cảm thấy mình như một thằng ngốc, một cảm giác thất bại, xấu hổ đến tột cùng bủa vây lấy anh, nước mắt tuôn trào theo vòm má xuống miệng, mặn chát như nước biển khiến lưỡi anh tê liệt.
Anh đột nhiên nhớ lại lời Song Jeong Nam, quan hệ trực hệ có khả năng di truyền nhóm máu O Bombay nhất, nên giờ phải nhanh chóng đến bệnh viện, biết đâu vẫn kịp cứu tính mạng người cha già. Park Nam Yeong lập tức chạy như bay đến khoa tim mạch của bệnh viện, Kim Hyeon Cheoi cũng đang ở đó. Nhìn thấy Park Nam Yeong, Kim Hyeon Cheoi phẫn nộ nhào đến trước mặt Park Nam Yeong và thưởng cho anh một quả đấm. Park Nam Yeong không muốn để lỡ thời gian cho việc giải thích, vội vàng hỏi thăm tình hình ông cụ.
“Nhờ phúc của anh, bố tôi vẫn sống! Nhưng giờ ông chỉ còn thở thoi thóp, nếu ông ra đi, dù tôi có phải trả bằng cả tính mạng này cũng sẽ giết chết anh!” Kim Hyeon Cheoi không còn giữ được vẻ điềm đạm, lịch sự của một giảng viên đại học, anh hung tợn uy hiếp Park Nam Yeong. Park Nam Yeong gần như không để ý đến những gì anh nói, lớn tiếng gọi bác sỹ: “Lấy máu của tôi! Tôi có nhóm máu O Bombay!” Tất cả mọi người có mặt đều vô cùng ngạc nhiên, bác sỹ lập tức tiến hành xét nghiệm nhóm máu của anh, quả nhiên, Park Nam Yeong có nhóm máu O Bombay.
Kim Hyeon Cheoi không ngừng chất vấn Park Nam Yeong nhưng không nhận được câu trả lời, Park Nam Yeong chỉ một mực tập trung vào việc tiếp máu cho cha, nhìn dòng máu của mình chảy chầm chậm vào mạch máu của bố và thấy ông thoát nạn trở về từ tay thần chết, Park Nam Yeong dù có cảm thấy cơ thể yếu đi rất nhiều nhưng vẫn mãn nguyện vô cùng.
Mặc dù đã sai, nhưng bù đắp vẫn kịp, Park Nam Yeong tự nhủ.
Mọi việc dường như đã kết thúc có hậu, cha của Kim Hyeon Cheoi không những hồi sinh mà còn được nhận lại con trai ruột của mình. Thực ra, ông đã sớm biết Park Nam Yeong là con ruột của mình, nhưng một mực không nói ra, ông không muốn con trai biết sự thật tàn khốc này. Ông sẵn lòng mang theo bí mật này xuống mồ, tất cả những giày vò đã trải qua ông đều coi như sự trừng phạt cho sai lầm của mình mấy chục năm trước. Kim Hyeon Cheoi mặc dù rất kinh ngạc nhưng cũng đã chấp nhận sự thật này, dù sao ông cũng đã có công dưỡng dục anh nhiều năm qua, hơn nữa, ông cũng đã sang tuổi xế chiều, dù có lỗi lầm nhưng bao nhiêu giày vò, dằn vặt mà ông đã trải qua có thể coi là đủ. Anh nên bỏ qua tất cả hận thù.
Người đầu tiên mà Park Nam Yeong và Kim Hyeon Cheoi nghĩ đến sau khi cha mình qua cơn nguy kịch là bác sỹ Song Jeong Nam. “Người đàn ông đó thật nham hiểm, anh ta tiếp cận chúng ta bằng vẻ thật thà, chất phác!” Park Nam Yeong phẫn uất nói.
“Nhưng quả thật chúng ta đã làm tổn thương anh ấy quá sâu sắc, hơn nữa, kế hoạch trả thù của anh ấy cũng không thành công, thôi, bỏ qua đi.” Kim Hyeon Cheoi mỗi lần nghĩ tới Mi Zu đều cảm thấy đau đến ngạt thở, anh có thể thông cảm với nỗi đau quá lớn mà Song Jeong Nam đã phải gánh chịu trong thời gian qua. Park Nam Yeong và Kim Hyeon Cheoi đang bàn xem có nên truy cứu trách nhiệm của Song Jeong Nam hay không thì có tin bác sỹ Song Jeong Nam đã nhảy lầu tự sát, hai người hết sức sửng sốt, vội vàng đến hiện trường. Bác sỹ Song Jeong Nam thả mình xuống từ tầng cao nhất của bệnh viện với hai tay ôm chặt tấm hình của em gái và người yêu, nhưng trước khi nhảy lầu, anh đã để lại một bức thư cho Park Nam Yeong và Kim Hyeon Cheoi.
Kim Hyeon Cheoi mở phong bì thư, đọc rõ ràng trước mặt Park Nam Yeong.
“Lúc này, hai người chắc hận tôi lắm phải không?
Tôi còn hận hai người gấp bội, nhưng tôi hận nhất vẫn là chính bản thân mình.
Tôi không có khả năng bảo vệ người mình thương yêu nhất, thậm chí còn sợ liên lụy, đã tận tay giải phẫu thi thể Mun Young, lấy nội tạng của cô ấy và cấy ghép vào cơ thể người khác. Tôi đã không chỉ một lần muốn chặt đứt đôi tay của mình. Tôi đã chuyển toàn bộ uất hận lên đầu hai người, tôi thật sự muốn ông ta cứ thế ra đi, nhưng tôi không lừa dối được bản thân, dù sao tôi cũng là một bác sỹ. Mặc dù thời trẻ ông ấy đã mắc sai lầm nhưng không hề gây tổn thương cho tôi, thậm chí dù là có đi nữa thì một khi ông đã lên bàn phẫu thuật, ông ấy chỉ là một bệnh nhân của tôi.
Vì thế, cuối cùng tôi đã không nỡ để ông ra đi, tôi đã sớm kiểm tra nhóm máu của Park Nam Yeong, thậm chí còn chuẩn bị sẵn máu dự trữ, phải chăng đây là việc làm ngốc nghếch? Tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn báo thù các người, chỉ muốn nhìn thấy vẻ đau khổ của các người, chỉ muốn thuyết phục bản thân, tôi đang thay mặt Mi Zu và Mun Young báo thù, nhưng rốt cuộc tôi vẫn chẳng thể lừa dối bản thân, báo thù cũng chẳng ý nghĩa gì! Bởi vì tôi là một bác sỹ, một bác sỹ chứ không phải một đao phủ, trên tay tôi là dao phẫu thuật chứ không phải đao hành hình. Vì thế tôi đã quyết định đoàn tụ với họ, với Mi Zu và Mun Young thân yêu. Xin hãy tha thứ cho trò đùa quái đản của tôi! Một bác sỹ không đủ tư cách.
Song Jeong Nam.”
Lúc Kim Hyeon Cheoi đọc xong lá thư tuyệt mệnh cũng là lúc nước mắt giàn giụa, ngẩng đầu nhìn Park Nam Yeong, thấy anh ấy cũng vậy, nước mắt nhạt nhòa trên mặt.
Xem tiếp: Chương 15a