61
"Mộ Ti Vũ đã bị cướp đi, là do người của tà giáo Nguyệt Đàn làm, chủ nhân cũng phái người trên đường ngư ông đắc lợi?"
Một nữ tử mặc cung trang màu minh hoàng, lười biếng dựa bên cửa sổ mở rộng.
62
"Viễn Viễn, còn bao lâu nữa mới có thể đến? Tốc độ nhanh lên một chút!"
Mộ Tịch Thịnh sốt ruột, dọc theo đường đi tốc độ càng lúc càng mau, có mấy lần thậm chí còn vượt lên trước Viễn Viễn.
63
"Ngươi sợ sao?"
Thanh âm thô ách khó nghe, mang theo hàn ý nhè nhẹ, đâm thẳng vào tiềm thức người nghe.
Nghe vậy, Mộ Tịch Thịnh chỉ trầm mặc, bất quá thân thể lại chậm rãi lui về phía sau.
64
"Có tìm được tiểu chủ tử không?"
Nhìn Tiểu Bồi gục đầu vào cửa, Thập Tứ nương không nhịn được hỏi, thanh âm tận lực đè thấp.
"Không có ——" Tiểu Bồi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đã ba ngày, vô luận phái đi bao nhiêu người, một điểm tin tức cũng không có, "Còn chủ tử? Thế nào rồi?""Còn chưa có tỉnh!"
Tâm trạng, sắc mặt hai người đều khó coi.
65 Từng ngày từng ngày trôi qua nhưng Mộ Ti Vũ một chút tin tức cũng không có. Bất ngờ chính là đối với trạng thái không biết là tốt hay xấu này, Mộ Tịch Thịnh lại lãnh tĩnh đến đáng sợ, không có một tia động tác.
66
Dường như e ngại cái gì, tốc độ của bọn họ rất nhanh, không chút đình chỉ.
Hàn Nguyệt cũng không nói lời nào, tuy rằng hắn có vài lần muốn dừng lại nhưng chung quy vẫn nhịn xuống, chỉ một mạch đi theo bóng dáng cao to kia.
67 Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, không có một tia thanh âm. Cho dù xung quanh tiếng nói chuyện, tiếng chạm cốc ồn ào nhốn nháo cũng đều không vào được lỗ tai hai người, bọn họ giống như đang trong thế giới riêng của hai người, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
68 Mặc dù đang hôn mê bất tỉnh nhưng ý thức Mộ Ti Vũ lại đặc biệt rõ ràng. Đối với tất cả sự tình phát sinh bên ngoài y đều có thể rõ ràng cảm giác được.
69 Không biết lại qua bao lâu, Mộ Ti Vũ cứ như vậy lẳng lặng nằm trên giường, con mắt mở thật to, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn dương quang ấm áp vốn cũng không chói lọi bao nhiêu nhạt dần.
70
"Đã đắc thủ rồi sao?"
Nhìn nội dung tờ giấy trên tay truyền đạt, nữ tử thì thào tự nói. Ánh trăng thanh lãnh chiếu lên thân ảnh thướt tha, có loại tịch liêu nói không nên lời.
71 Bỗng dưng xoay người, Tiểu Bồi đột nhiên giống như nổi cơn điên guồng chân chạy đi. Tiếng gió gào thét bên tai hắn, thậm chí mơ hồ cắt qua gò má của hắn, có chút đau đớn nhưng hắn cái gì cũng không cảm thấy.
72
"Bệ hạ, Khởi Nhiên công chúa đã trở về. "
"Khởi Nhiên đã trở về, thế nào còn không tới kiến giá?"
Hách Liên Khởi Tô có chút kích động hỏi Bích Anh đến báo cáo.
73
Đêm tối qua đi, nghênh đón quang minh tới. Một khi đáy lòng con người còn có hy vọng thì cho dù là bóng đêm vô hạn cũng là nhỏ bé không đáng kể.
"Cha, mau tới đón ta đi!"
Tâm tình đặc biệt kích động, tới nỗi đứng ngồi không yên.
74 Tiếp được thân thể hương nhuyễn vội vàng chạy đến kia, Mộ Tịch Thịnh lập tức buộc chặt hai tay, ôm chặt nhân nhi trong lòng, dáng điệu như là sợ hãi giây tiếp theo Mộ Ti Vũ sẽ biến mất.
75
"Vũ nhi, làm sao vậy?"
Nghi hoặc nhìn tiểu nhân nhi đột nhiên chơi xấu không chịu nhúc nhích, Mộ Tịch Thịnh tràn ngập khó hiểu. Ông trời ơi! Không cần tiếp tục dằn vặt hắn có được hay không?
"Cha, ngươi nhanh như vậy kéo ta trở về, có đúng hay không muốn làm chuyện xấu gì?"
Đôi mắt to xinh đẹp mở to đầy vẻ vô tôi.
76
"A ——"
Nữ âm sắc nhọn, một tiếng thét dài xẹt qua phía chân trời. Khương Quân mặt dại ra nhìn tình cảnh trước mắt. Theo thanh âm thủy tinh vỡ vụn, hẻm nhỏ vốn không một bóng người cư nhiên hiện ra hai người đang kề sát một chỗ, cho dù ánh trăng mông lung không thể nhìn rõ nhưng Khương Quân cũng biết đó là hai nam nhân.
77
"A tỷ, a tỷ ——"
Một tiếng lại một tiếng la lên, không ngừng gọi Hách Liên Khởi Tô đang rơi vào thế giới thống khổ của bản thân. Ý thức của nàng giống như cắt đứt với thế giới bên ngoài, "Nàng đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện——" Ngoại trừ câu nói hàm xúc ý tứ bất minh, vô luận người khác hỏi thế nào cũng không có bất luận phản ứng gì.
78
"Bích Anh đại nhân, Vu Hân đã trở về!"
"Mau cho nàng vào!"
Cấp thiết phân phó, trong lòng Bích Anh nổi lên dự cảm khó hiểu, tựa hồ muốn khẩn trương vạch trần chân tướng, hay là tâm tình gì khác? Cả người đều nổi lên bất an.
79
"Tiên sinh, mời vào bên trong!"
Nữ tử một thân cung trang xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc đưa ba người vào một căn phòng bí ẩn trong cung, ba người này không phải ai khác, chính là bọn Mạc Cơ.
80 Cái gì là chủ, cái gì là phó? Có kết luận thế nào thì từ xưa đến nay cũng không có nhị chủ nhất phó. Ngươi đã thấy tiểu tư nào mà còn lớn hơn chủ tử chưa? Cái gì? Chưa thấy qua? Vậy hôm này để ngươi kiến thức một chút.