21
"Cha, Viễn Viễn rốt cuộc đã chạy đi đâu?"
Mộ Ti Vũ quay đầu, con mắt liên tục nhìn ở trong rừng chung quanh tìm kiếm, nhưng mà ngoại trừ cây cũng chỉ có cây, đừng nói nhìn thấy mạt bạch sắc của Viễn Viễn, căn bản là ngoài màu xanh lục, ngay cả một tia dị sắc cũng không có.
22 Rõ ràng có thể nghe thấy thanh âm dòng nước nhưng Mộ Tịch Thịnh dắt Mộ Ti Vũ đi thật lâu cũng không thấy chỗ có nước, hắn không khỏi nghi hoặc dừng lại.
23
Đó là một hạt châu màu xanh đen, giống như nước hồ, chỉ là càng thêm xanh biếc, hiện ra lưu quang mơ hồ, hạt châu theo hai mảnh hộp vỡ bay ra.
Hai mảnh hộp cũng phát sinh biến hóa, chậm rãi hợp lại cùng nhau.
24
"Tên đáng ghét, dám đem đường đường thánh thú ta nhốt trong cái lồng sắt này!"
Viễn Viễn khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị giam trong một cái lồng sắt nhỏ, nó phẫn nộ rồi, làm thánh thú của Nạp Tháp Tạp tộc trăm năm qua, nó chưa từng chịu qua loại khuất nhục này, cho dù là khi bị thợ săn bắt cũng chưa từng hưởng mùi vị bị giam trong lồng.
25
"Hoàng trưởng lão, thiếu tộc trưởng, mọi người đã trở về! Tộc trưởng cùng ba vị trưởng lão khác đang chờ. "
Ba người vừa về tới trong tộc, tiểu đồng nghênh tiếp bọn họ liền dẫn cả ba tới thượng đường.
26 Từ sau lúc Mộ Tịch Thịnh cùng Mộ Ti Vũ trắng đêm không về, trong trang xác thực không chút bình tĩnh. Lãnh Phong cùng Phù Liễu vì lần này mà đem quan hệ của mình cùng chủ tử nhìn thấu triệt để, tình cảm kính yêu dành cho chủ tử không biết từ lúc nào đã chuyển hóa thành tình thân không thể xóa nhòa, bọn họ là thực sự vì hai vị chủ tử mà lo lắng.
27
"Cha, cha ——"
Còn chưa có thấy người, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở của Mộ Ti Vũ đã từ ngoài cửa truyền tới, tâm Mộ Tịch Thịnh không khỏi căng thẳng, lập tức xông ra ngoài, nhìn xem bảo bối của mình bị làm sao.
28
"Chủ tử, Lâm thị đã chết, trúng độc Huyết luyện!"
Lãnh Phong vào trong phòng kiểm tra xong, lập tức hướng Mộ Tịch Thịnh đang đứng chờ ngoài cửa báo cáo.
29
"Chủ tử, tra được chỗ ở của Tiêu Kính rồi!"
Lãnh Phong tra được tin tức hữu dụng lập tức trở về bẩm báo cho Mộ Tịch Thịnh, về phần Mộ Tịch Thịnh bắt hắn tìm hiểu mọi sở tác sở vi của Tiêu Kính 10 năm nay, hóa ra so với trong tưởng tượng của hắn đơn giản hơn nhiều.
30
"Vì sao?"
Rõ ràng không nên sợ hãi nhưng trong đáy lòng Mộ Tịch Thịnh cư nhiên cảm thấy bất an, loại cảm giác kì quái này rốt cuộc là cái gì?
"Tại sao không?"Tiêu Kính hưởng thụ vui vẻ thắng lợi, hóa ra cảm giác mèo vờn chuột là như vậy, kỳ thực cảm giác một ngụm nuốt vào con chuột không phải sảng khoái nhất mà là quá trình nhìn con chuột dằn vặt trước khi chết, có một loại vui vẻ khó hiểu làm cho người ta nghiện.
31
"Thượng thần, chúng ta đã mang người trở về, thỉnh thượng thần kiểm tra!"
"Mau, mau đưa vào ——"
Tứ đại trưởng lão ở bên ngoài sơn động của thượng thần, hướng thượng thần bên trong bẩm báo.
32
"Vô Hoa, Tịch Viễn muốn tới ——"
Mạc cơ hiện tại việc thích làm nhất là lẳng lặng ngồi bên người Mộ Tịch Thịnh, ngắm dung nhan khi ngủ của hắn, nói chuyện với hắn.
33
"Không có khả năng ——"
Mộ Ti Vũ thì thào nói nhỏ, sao lại ở chỗ này?
"Vì sao không có khả năng?"Lãnh Phong không khỏi nghi vấn, hắn đã bị thứ trước mắt làm cho sợ ngây người.
34
"Thượng thần, chúng ta dựa theo phân phó của ngài, đem Linh lạc tôn thượng nghênh đón vào trong tộc, bất quá còn có một việc muốn hướng thượng thần bẩm báo ——"
Khanh Nhai dàn xếp xong cho Mộ Ti Vũ cùng Lãnh Phong liền vội vàng chạy tới sau núi, hướng Mạc cơ bẩm báo chuyện xảy ra ngày hôm nay.
35 Tay Mộ Ti Vũ run rẩy. Nó không biết nên dùng tâm tình gì đối mặt nữ nhân trước mắt này. Mặc dù Mặc Châu nói linh hồn Tiêu Hiểu đã mất nhưng trong tâm nó vẫn không ức chế được sản sinh ra cảm giác tội ác, nó là sợ hãi cùng tự trách.
36
"Ngươi nếu như lại dám tới gần cha ta một bước, ta sẽ giết ngươi!"
Mộ Ti Vũ lần đầu tiên uy hiếp một người như vậy, nguyên lai tình yêu thật sự có thể làm cho một người điên cuồng, cũng có dục vọng độc chiếm cường liệt.
37 Thiên giới, người đẹp nhất là Mạc cơ, chỉ là người đứng nhất thực sự lại là Tịch Viễn, đứa con trai duy nhất của Thánh tập hợp muôn vàn sủng ái, luôn luôn là một thân y phục màu đỏ chói mắt, không bị lây nhiễm tình tự của ai.
38 Mộ Ti Vũ có chút kì quái, người mà một khắc trước nó còn thập phần chán ghét, hiện tại lại làm nó có loại thương tiếc khó hiểu, thậm chí còn mang cảm giác áy náy.
39
Không có bắt đầu, sẽ không có kết thúc, tất cả — thời gian từ lâu đã định trước!
"Ta nghĩ ngươi đã đi rồi chứ! Thế nào, đến chê cười ta?"
Chỉ có dùng ngôn ngữ trào phúng lạnh lùng sợ rằng mới có thể che lấp cảm giác chân thực trong lòng.
40
Biết rất rõ ràng là không thể lại vẫn yêu, bắt đầu từ lúc nào, trong mắt chỉ còn tiểu nhân nhi kia?
Khanh Nhai nghĩ muốn tùy hứng, cho dù hắn làm tộc trưởng của Nạp Tháp Tạp tộc, cho dù hắn căn bản không có quyền tùy hứng.