221 Tiền Lỵ Nhi không dám tin mở to hai mắt, một tay vuốt gò má tê tê, mộttay chỉ vào Tiểu Ngưng lại nói lớn: “Cô… một con hầu mà cũng dám đánhtôi?”“Đánh cô thì sao, tôi là vì con trai tôi nên không thểkhông ở chỗ này, tôi không sợ cô đâu.
222 Đường Hạo mặt không cảm xúc đi tới phòng ngủ. Bất cứ cô gái nào, cho dùkhông làm chuyện xấu nhưng nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm này của hắn cũngtránh không được mà run lên sợ hãi.
223 Đường Hạo từ trên ghế salon đứng lên, hùng hổ đi về phía cô: “Chỉ là một người hầu, cô ở nơi nào mà dám có dũng khí đi đánh nữ chủ nhân củamình? Nói cho tôi nghe!”Tiểu Ngưng giương gò má lên, nhìn hắnnói, “Cho dù là chỉ là một người hầu, tôi cũng có nhân cách của mình!Dựa vào cái gì vô duyên vô cớ mà lại bị các ngươi đánh?” Chỉ sợ cô lànữ hầu bi thảm nhất trên đời này rồi.
224 Tiểu Ngưng lại một lần nữa cảm thấy chán ghét, thả dụng cụ làm cỏ trongtay ra, ngồi trên mặt cỏ nghỉ ngơi. Theo cơn gió mát lạnh, mùi cỏ thơmxộc vào trong mũi cô, làm cho toàn thân cô cảm thấy thoải mái hơn rấtnhiều.
225 Bầu trời hôm nay xanh thẳm, bao la vời vợi. Dưới tán cây loang lổ nhữngtia nắng mặt trời, in bóng trên những phiến là khô, khiến đường phố mang một khung cảnh trông thật hài hòa.
226 “Không, làm sao có thể! Chúng tôi đương nhiên tin tưởng năng lực củatổng tài. Dù cho không có Tiền thị, tôi cũng vẫn tin tưởng tổng tàichúng ta. . . .
227 “Không! Ông nội! Bà nội, Dương Dương không hồ đồ! Ba nhất định phải nói, nếu ba không nói cháu sẽ không ngừng khóc, cháu sẽ rất đau lòng!” Dương Dương giãy dụa người, không để cho ông bà nội ôm lấy mình.
228 “Ba, tại sao ba cứ phải cố chấp như thế nhỉ? Ba tình nguyện để cho conkết hôn cùng người không hề quen biết, mà không muốn để con lấy cô gáimà mình thích.
229 Đường Hạo dụi dụi hai mắt đến chảy nước, phàn nàn nói: “Em thật dám đánh tôi. . . . . . ” Hai tay Tiểu Ngưng nắm thật chặt chổi, bởi vì lời của hắn nói thoảimái, vô tư, lại có phần mập mờ, toàn thân cô tức giận tới mức runlên.
230 “Anh Hạo, anh xem một chút đi! Đây là áo cưới mẹ em đặt ở Pháp mớichuyển về! Coi có đẹp không?”Tiền Lỵ Nhi vừa trở về đã đi đến thẳng thưphòng của Đường Hạo, cho hắn xem áo cưới.
231 Gặp hắn sao? Đường Hạo nhếch miệng cười khẽ, chỉ là nhịn không phát ratiếng: “Ba muốn gặp con sao ạ? Nhưng mà, giờ còn có chút việc công nênkhông thể đi được!”“Trước mắt đem mọi việc tạm gác lại khôngđược hay sao? Ba của con có chuyện rất quan trọng muốn nói với con!”Tiếng Hàn Tú khuyên nhủ, khẩn thiết vọng ra.
232 Thân thể mỏi mệt rã rời, Tiểu Ngưng vừa mới đẩy cửa phòng ra, đã nhìnthấy ngay bên giường có một người đàn ông đang đứng, tinh thần lập tứcbị đả kích: “Anh đi ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài!”“Ngưng.
233 “Ngưng, anh đã nói rồi anh sẽ không lấy Tiền Lỵ Nhi! Anh sẽ chỉ lấy duynhất một người, đó chính là em! Em tại sao phải cự tuyệt?” Bàn tay cầmchiếc nhẫn của Đường Hạo dừng lại bất động giữa không trung, mơ hồ hỏi.
234 “Dương Dương, cháu đừng nên hiểu lầm! Ông nội và bà nội không có nói xấu mẹ cháu đâu!” Hàn Tú đỏ mặt nhanh chóng chối bỏ. Bọn họ cũng cần phảithức thời một chút.
235 Tiểu Ngưng lạnh lùng nhìn người đàn bà trông đã đứng tuổi đang ở trướcmặt mình, sau đó tiếp tục làm tiếp công việc đang bề bộn trong tay, giảbộ như không nghe được lời của bà ta.
236 Tiểu Ngưng lạnh lùng nhìn người đàn bà trông đã đứng tuổi đang ở trước mặt mình, sau đó tiếp tục làm tiếp công việc đang bề bộn trong tay, giả bộ như không nghe được lời của bà ta.
237 Tiểu Ngưng cảm giác dưới chân không ổn, thân thể bản năng hướng về phía, tay buông cái kéo ra: “Aaaaa!”Chỉ nghe thấy ‘ầm’ nói một tiếng, cây kéo to bằng sắt nặng nề đang xuống mặt đất.
238 Đường Hạo lại một lần nữa bị cha mình hỏi đến á khẩu, không sao trả lời được. Quả thật, cô không dưới một lần rời bỏ hắn. Đúng là cô năm đó đã cầm chi phiếu mà rời đi.
239 “Đúng vậy!” Đắm chìm trong đau khổ, Tiểu Ngưng gật mạnh đầu, đối với một người không thương mình, cô còn có thể nói cái gì? Thôi, cô cái gì cũng không nên nghĩ nữa thì hơn.
240 Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhưng người trên giường không thấy tỉnh lại, Đường Hạo không thể ngồi yên đợi, phải gọi bác sĩ đến. “Bác sĩ, cô xem cô ấy vì sao còn chưa tỉnh lại? Có phải bị đụng thương ở đâu hay không?”Bác sĩ sau tiến hành kiểm tra một lượt cho Tiểu Ngưng, bỏ ống nghe ra rồi nói: “Đầu bệnh nhân không có xuất hiện bất kỳ vấn đề gì! Về phần tại sao không tỉnh lại, có lẽ là do chính bản thân cô ấy cũng không muốn tỉnh lại!”“Có ý gì? Cô nói là cô ấy hiện tại đã tỉnh rồi ư? Chỉ là không muốn mở mắt ra thôi, phải không?” Đường Hạo tiến lên, nắm lấy thân thể của Tiểu Ngưng lay lay.