201 Đường Hạo đang nhìn văn kiện từ từ ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cô gái trả từ lâu vẫn coi như em gái của mình. Hắn điều chỉnh tư thế ngồi của mình rồi mới mở miệng nói: “Lỵ Nhi, em năm nay đã 23 tuổi rồi nhỉ?”“Anh Hạo à! Em sắp sang tuổi 24 rồi đấy!” Tiền Lỵ Nhi cải chính, tiếp sau đó âm thầm quan sát Đường Hạo, suy đoàn xem hắn ta đang định nói chuyệngì.
202 Chuyện Đường Hạo và Tiền Lỵ Nhi hủy bỏ hôn ước nhanh chóng truyền đếntai hết thảy những người lớn trong Đường gia. Đường Lập Huân lần đầutiên nổi cơn lôi đình chưa từng thấy với đứa con trai độc nhất.
203 “Chó? Chó nào chứ?” Hải Uy ngơ ngẩn, khó hiểu nghi hoặc nhìn cô. “Trong nhà này không phải có một con chó lai màu vàng sao?” Tiểu Ngưng nhăn lông mày lại, tiến lên một bước hấp tấp hỏi.
204 “Tôi cái gì mà tôi! Cô đã biết rõ anh ấy sắp kết hôn với tôi mà vẫn còn ở chung cùng anh ấy hay sao?” Giọng nói củập vẻ của Tiền Lỵ Nhi tràn đẩysự bi phẫn và thống khổ, khiến cho người nghe cảm tưởng như cô ta đangphải chịu một nỗi đau quá lớn.
205 “Cái gì? Lương Bân đã trở về rồi sao?”Tiểu Ngưng kinh ngạc. Trước đó, cô đã từng liên lạc một lần với Lương Bân, xin anh trở về mang Nhị Nhị đi, nhưng sau đó lại không thể liên lạc được nữa nên giờ cô cũng không hềbiết hắn đã trở về.
206 “Ha ha ha…!” Tiểu Ngưng vừa cười vừa giãy giụa, tránh bàn tay hắn đanggãi trên người cô: “Đừng! Đừng làm loạn!Ha ha ha! Đừng mà! Anh không xấu ! Anh không xấu chỗ nào cả, được chưa?”Những ngón tay mảnh khảnh đẩy ngực của hắn ra, không thể không cầu xin hắn dừng lại.
207 cố tình dựa thân người mềm oặt vào Tiểu Ngưng, reo lênnhư một cái chuông nhỏ:”Cháu nhớ dì, rất nhớ dì, đều là tại chú đángghét của cháu không cho cháu gặp dì, cũng không cho cháu số điện thoạicủa dì!“Tiểu Ngưng nhìn gò má Nhị Nhị, biểu lộ rõ ràng từng lời phàn nàn của cô bé làm cô cũng cảm thấy thích thú.
208 Tiểu Ngưng chắp hai tay lại đưa lên trước ngực cảm tạ trời đất đã để cho Lương Bân sớm đến đón Nhị Nhị đi, đây chính là lúc cô có cơ hội để trốn khỏi đây.
209 đồng ý cho cô bước chân ra ngoài, chỉ có điều cô phải trình bày sơ qua về nội dung chương trình học. Tiểu Ngưng nghĩ về thời gian được đi học sắp tới, vui vẻ hôn nhẹ vào môi Đường Hạo: “Cảm ơn anh!”Trái với suy nghĩ của cô, hắn chưng ra bộ mặt dè chừng cẩn thận khiến cô không khỏi giật mình.
210 “Không! Tôi không có! Cô ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm!” Tiểu Ngưng bịtchặt điện thoại, chạy nhanh đến một chỗ không có người, vội vàng giảithích. Tiền Ly Nhi cũng đổi giọng ngay tức thì, từ trào phúngchuyển sang ủy khuất khóc nức nở: “Lục tiểu thư, tôi cũng không muốn làm khó cô, tôi chỉ khẩn cầu cô.
211 Hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời cậu bé Đường Ngạo Dương. Sau khi tan học, cậu bé không chỉ được gặp mặt mẹ, còn được đi mua quần áo mới, đến văn phòng phẩm mua đồ dùng học tập, đồ chơi.
212 Khi nhìn thấy hai hàng nước mắt đang lăn dài trên gương mặt mịn màngtrắng như ngọc của cô, trái tim Đường Hạo giống như thắt lại: “Ngưng! Em làm sao vậy?” Cặp lông mày kiếm rậm rạp của hắn chau lại, bàn tay đưalên lau đi giọt nước mắt đang rơi của cô.
213 Kỳ thật, cô đã làm một kế nhỏ tự bỏ thuốc vào ly rượu mình sẽ uống, đưa ly không có thuốc cho hắn. Trước đó cô cũng ngập tràn sợ hãi, lo lắng nếu hắn yêu cầu tráo ly của haingười, như vậy vừa vặn hắn sẽ cầm đúng ly có bỏ thuốc.
214 Xoay người định bỏ chạy, nhưng toàn thân Tiểu Ngưng cứng đờ, cánh môi run rẩy: “ Các người… Các người muốn làm gì?”Không biết từ lúc nào ở phía sau lưng Tiểu Ngưng đã xuất hiện hai gã đàn ôngto con, có vẻ lưu manh.
215 Tiểu Ngưng nức nở ngồi trên ghế đợi Đường Hạo. Trong lòng cô đang cực kì sợ hãi. Lúc trước, cảnh sát đã thẩm vấn Trần A Tam. Họ nói hắn đã khai rằng khônghề cùng cô có giao dịch bất hợp pháp nào.
216 “Ai bảo em tự tiện nghe điện thoại của anh?” Vừa mới kết thúc một cuộchọp, trở lại văn phòng, Đường Hạo đoạt lấy điện thoại trong tay Tiền LỵNhi rồi áp lên tai mình.
217 Tiền Lỵ Nhi cao ngạo quét mắt nhìn một hàng dài, hơn mười người hầu đứng thẳng tắp, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ mọi người đã biết, tôi và Đường Hạo sắp kết hôn.
218 “Cà phê pha thế nào mà khó uống vậy?” Tiền Lỵ Nhi đem tách cà phê mà chưa uống qua một ngụm hắt trực tiếp về phía Tiểu Ngưng. Tránh không kịp, toàn bộ chất lỏng màu nâu còn bốc hơi nóng dính đầy trênquần áo của Tiểu Ngưng.
219 Nghe được Tiền Lỵ Nhi ra lệnh, Tiểu Ngưng chỉ nhìn chằm chằm vào ĐườngHạo, run rẩy hỏi: “Đường Hạo! Sao anh…. . anh thật sự định để cho em giặtquần áo của cô ta sao?” Cô bi phẫn hỏi, đây cũng là câu hỏi cô dùng chút khí lực còn lại, gồng mình lên hỏi hắn.
220 “Đúng vậy!” Đường Hạo lạnh lùng phun ra hai tiếng ấy. Và hắn biết, hắn đã thành công trong việc giữ cô lại. “Anh Hạo! Đợi một chút nha!” Đúng lúc này, Tiền Lỵ Nhi từ bên ngoài bướcvào, mỉm cười càng sáng lạn, “Hạo, em đã đi bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ănrồi!”Trong lúc nói chuyện, hai cánh tay phách đạo của cô ta quấn lấy người Đường Hạo, hôn dán lên hắn, nhìn về phía Tiểu Ngưng khoekhoang quyền sở hữu của mình.