1 Trong tư thế thân thể đang trần truồng, mỹ nam anh tuấn ấy đột nhiên đình chỉ luật động thân dưới. Đôi mắt không có tiêu cự vô hồn nhìn vào cô gái ở dưới thân và gầm lên quát: “Nói em vĩnh viễn chỉ là của anh, sẽ không bao giờ phản bội anh, nói đi!” Hắn có một đôi mắt đẹp hoàn hảo, nhưng tiếc là không hấp dẫn vì trong đôi mắt ấy chỉ có vẻ ảm đạm mờ mịt, không có chút ánh sáng….
2 Hai tờ chi phiếu thoáng xuất hiện ngay trước mắt. Người đàn ông họ Đường vẫn đang chăm chú nhìn cô. Trong thoáng chốc, ánh mắt nghi hoặc lướt qua tờ chi phiếu ấy rồi nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo, đây là lần thứ ba cô nhận được sự ưu ái của ông.
3 P/s : ầy , nhan đề là bạn Ngưng nói với chú chó khi phải rời xa bạn Hạo nhé :pKhi Tiểu Ngưng nhíu nhíu cái mũi đỏ bừng, khẽ cúi đầu xuống thì là lúc nước mắt trong suốt tuôn rơi không ngừng xuống đất.
4 -“Cầm lấy đi” ! Đường Lập lại một lần nữa nâng tập chi phiếu lên. Nước mắt rơi lã chã , cô không có tâm trí chú ý đến những con số trên hai tấm chi phiếu khác nhau , là con số rất lớn …là con số bình thường …Tiểu Ngưng biểu lộ do dự một chút rồi cuối cùng giơ tay lên cầm lấy tấm chi phiếu có những con số bình thường.
5 Bởi vì vừa rồi chỉ một mực muốn chạy về nhanh , cổ họng lại khô khốc vì khát nước , Tiểu Ngưng đến cửa chính đã không thể nói lên lời, chỉ có thể dùng sức vỗ vỗ cánh cửa to lớn.
6 Cô~ thật sự muốn nhìn thấy hắn. -‘’ Nhưng Đường ca ca nói để tôi nói với cô rằng công việc của cô đã kết thúc , cô có thể đi ngap lập tức ! ‘’ Cô gái lại tiếp tục mỉm cười nói , thoạt nhìn đúng là bộ dáng phi thường khờ dại, nhu thuận.
7 Thất hồn lạc phách, Tiểu Ngưng chỉ biết rằng hiện tại phải về nhà nên chỉ có đi về hướng nhà mình. Cô quên mất rằng có thể ngồi tắc xi , lúc về đến nhà trả tiền xe cũng được.
8 Sáng sớm rời giường , Tiểu Ngưng cảm giác được đầu có chút choáng váng nhưng là cô bây giờ không có quyền lợi sinh bệnh nên chỉ có thể nghỉ ngơi vài phút rồi lại bắt đầu rửa mặt , mặc quần áo.
9 Tiểu Ngưng khuôn mặt hàm chứa nước mắt , cô chậm rãi giơ tay lên lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt mẹ. ’’ Mẹ, đứa bé không phải sự sỉ nhục của con , mà nó chính là cục cưng của con.
10 Đường Hạo lại càng tăng thêm lực đạo trên má và vai của cô, mặt hắn càng thêm âm trầm : ‘’ Câm miệng , cô không có quyền làm loạn ở đây , việc của tôi không khiến cô phải quản, cô chỉ có thân phận là làm theo những gì tôi sai bảo , cô đã nhớ rõ chưa ? ‘’ Đôi vai đau đớn làm cho Tiểu Ngưng chỉ có thể phát ra những tiếng kêu nhỏ bé đầy thống khổ.
11 ‘’ Ai cũng không được cho phép giúp cô ta , cho đến khi cô ta làm xong mới được bỏ dải bịt mắt ra. ’’ Đường Hạo dùng ngón tay xác định ánh mắt của cô đã được buộc kín thật rồi mới nói to cho mọi người đang có mặt trong phòng biết.
12 Trải qua những pha cắt , phá ngón tay rất nhiều lần, cùng những lần dầu mỡ bắn tung tóe chẳng khác gì tra tấn lên bàn tay. Tiểu Ngưng rốt cục đã làm thành công món thịt bò.
13 -‘’ Xong chưa ? ‘’ Đường Hạo lần này hỏi đã có chút không kiên nhẫn, hiển nhiên là hắn đang cố nén để không phát giận. -‘’ A , Được. . được rồi …’’ Tiểu Ngưng nhỏ giọng hồi đáp, hai tay cô đặt trước ngực dùng sức cầu nguyện.
14 -‘’Cô không cần phải làm khổ mình như vậy, cũng đừng có hòng nghĩ mình cầu xin là tôi sẽ tha thứ, cô mới chính là đồ nhát gan. Đường Hạo nhíu mày nói với cô :’’ Tốt nhất cô nên bỏ cuộc đi.
15 Sau một thời gian dài bị treo lơ lửng như vậy , Tiểu Ngưng có cảm giác máu trong người mình như đang ứ đọng, không hề lưu thông được nên lâm vào tình trạng nửa mê nửa tỉnh, nhưng với chút ý chí cuối cùng Tiểu Nhưng không cho phép mình ngủ, cứ như vậy cô cố sống cố chết mở mắt cho đến tận khi trời sắp sáng.
16 Tối quá, thật tối …. Cô rất sợ bóng đêm…. . Lục giai Ngưng trong vô ý thức lại càng lùi gần về phía sau hơn nữa , làm cho cả lưng mình đều dán về phía đầu giường.
17 Kỹ nữ ? Cái này là từ ngữ vũ nhục nghiêm trọng làm cho thân thể Tiểu Ngưng nặng nề run lên , nước mắt trong hai tròng mắt cũng rỉ ra càng nhiều. Cô trong lòng lớn tiếng điên cuồng gào thét, cô không phải, cô không phải là‘ kĩ nữ ’.
18 \\\"Cô muốn đi đâu?\\\" Ngoài cửa vang lên tiếng nói lạnh ngắt như âm độ. Lập tức thân thể của Tiểu Ngưng bị vác lên, hai chân treo trên bầu trời.
19 \\\"Cầu xin ông, đừng làm như thế ——\\\" Tiểu Ngưng lùi về sau dính sát vách tường, sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào. Cô thật hối hận, cô không nên xúc động đá người kia.
20 Đường Hạo giơ tay ra hiệu cho Lục Phong rồi nói : “Để cho người trong câu lạc bộ đêm chờ đợi lệnh của tôi!”-“Vâng, thiếu gia!” – Lục Phong thương cảm nhìn Giai Ngưng rồi mới đi ra khỏi phòng.