41 Đau khổ sau cự tuyệt, Tiểu Ngưng nghĩ tới chuyện có nên rời đi hay không. Dù sao lúc trước hắn đã nói muốn thả cô, chỉ là cô muốn kiên trì chiếu cố hắn thêm một thời gian nữa.
42 “Tiểu Ngưng, đúng là cô rồi!”- Chàng trai trẻ kích động nói lớn. “ Tiểu Ngưng cô đang ở đâu, tất cả mọi người đang tìm cô đó?”Tiểu Ngưng không trả lời, bối rối cúp điện thoại.
43 “Tiểu Ngưng lại đây, cháu xem cái váy này đi, cháu mặc nhất định sẽ rất đẹp!”. Tào quản gia dắt tay Tiểu Ngưng đi vào quầy trang phục nữ, bà cầm lấy một chiếc váy sáng màu ướm lên trên người Tiểu Ngưng.
44 “Cám ơn hảo ý của anh, nhưng tôi hiện tại cảm thấy rất tốt! Những chuyện khác thì để sau hãy nói. Chu Thích, bây giờ tôi đang bận chút việc, tôi đi trước đây!”.
45 “Năm trăm vạn?”. Chu Thích duỗi năm ngón tay ra, miệng giật giật hét thật lớn, mắt cũng mở tròn. Thật lâu sau hắn mới ho nhẹ vài tiếng ,nói kiên quyết : ” Vẫn có thể trả tiền theo kì được mà, anh vẫn còn có thể giúp em được mà!”“Không thể trả tiền theo kì được, chỉ có cách tôi phải làm người giúp việc trong nhà này … đến khi nào hết thì thôi ….
46 Đường Hạo nhếch môi ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, nghĩ đến vừa mới vào cửa trước nghe được lời nói rất đúng, liệt hỏa hừng hực ở ngực hắn không ngừng bốc lên, chích cả vào trái tim của hắn.
47 Ngay lập tức, Tiểu Ngưng sắc mặt trắng bệch như không hề có huyết sắc, nước mắt trong suốt trong hốc mắt nhấp nhô nhiều hơn, lập tức dọc theo gò má thành từng chuỗi chảy xuống.
48 -”Đường Hạo, anh không thể đối xử với em như vậy được, ngàn vạn lần đừng để em phải hận anh!” Bị ném lên trên ghế sa lon, khuôn mặt Tiểu Ngưng đầy những giọt nước mắt nóng ướt.
49 Lúc sau, hắn rốt cục đã cảm thấy thỏa mãn. Tâm tình hắn tốt hẳn lên, ném quần áo lên người cô. -“Không biết tự mặc quần áo sao, còn muốn người mù như ta mặc giúp cho cô chắc, cô hận không thể gặp lại tất cả mọi người sao?’ - “Đường Hạo, anh đừng ngậm máu phun người…” – Tiểu Ngưng ngừng khóc, giống như không còn cái gì làm cho cô sợ, liều mạng dùng toàn lực đánh hắn.
50 Xóa đi lớp hơi nước trên gương, thân thể đã tắm sạch sẽ, Lục Giai Ngưng đưa lưng về phía gương. Đây là sỉ nhục không thể rửa sạch cả đời của cô, nhưng cô cũng không hiểu sao mình không cách nào có thể hận hắn được.
51 “Mẹ, hôm nay trong người có khỏe không?!” – Giai Ngưng đi đến bên giường, nhẹ vỗ về khuân mặt gầy gò của mẹ mình. Ba năm trước đây đi khám mới biết mẹ bị ung thư gan giai đoạn đầu.
52 Đường Hạo nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h30, hắn có thói quen ở công ty dùng cơm trưa. Hắn cũng không nhìn cô gái ở bên cạnh, hướng đến thang máy: “Nếu như muốn dùng cơm với tôi thì chờ một tiếng sau đi!”Một giờ có thể xử lý rất nhiều việc, hắn không muốn lãng phí thời gian cùng cô gái quen được chiều chuộng mở chai rượu thượng hạng.
53 Cô gái vừa tiến đến, nói với người con gái đang ngồi trên ghế: “Tiền tiểu thư, cô đến sô pha bên kia ngồi cho thoáng được không? Tôi cùng Tổng tài có công việc muốn thương lượng!”Tiền Lỵ Nhi đè xuống sự chán ghét cực độ trong lòng, dối trá nhếch môi lên: “Được, sự nghiệp của em họ Đình Đình càng ngày càng thăng tiền.
54 Vòng thi cuối đã đến, Tiểu Ngưng rốt cục cũng tiến vào vòng cuối cùng sau một vòng tranh tài cùng ba mươi người. Sau khi tiến vào trận chung kết cô mới cảm giác được áp lực, bởi vì phần nhiều là đều là người trẻ tuổi, cái này … đối với cô mà nói là uy hiếp rất nghiêm trọng.
55 Đường Hạo cau mày nghĩ, rốt cuộc mình đã ngửi qua ở nơi nào rồi. “A. . . . . . Nhịn không nổi, buồn đái quá. . . . . ” – Tiểu Ngưng say đến nỗi không biết đang ở nơi nào, hàm hồ nói.
56 Chậm rãi mở to mắt, Tiểu Ngưng khi thấy trần nhà đẹp đẽ, thì nhảy bật dậy từ ghế salon. “Đây là nơi nào?”Mới từ trong toilet ra Đình Đình mở to hai mắt nói: “Khá tốt, cô cuối cùng đã tỉnh!”.
57 “Thực xin lỗi Tổng Tài, vị tiểu thư này là người tham gia hoạt động tuyên truyền lần trước, nhưng khi đó cô ấy uống quá nhiều, theo quy định sẽ không thể xem là người chiến thắng nên phần thưởng tôi đã trao cho người thứ hai rồi!” – Người nhân viên nói có vài phần chột dạ, kỳ thật thời điểm diễn ra hoạt động không nói rõ ‘uống nhiều’ sẽ không đạt yêu cầu.
58 Xì…. Tiểu Ngưng càng lúc càng cười to hơn, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai. “Được rồi, con tự chơi đi , mẹ còn phải đi nấu cơm!““Vâng!”.
59 Bệnh tình nguy kịch, bà Lục phải nhập viện, mỗi ngày đều phải dùng bình dưỡng khí và thuốc để duy trì sự sống. Tiền thuốc men quá đắt, gánh nặng kinh tế cho Tiểu Ngưng lại tăng thêm.
60 Không phải chuyện nghiêm trọng gì, nhưng bởi vì thân phận em học sinh này rất đặc thù, cần phải gọi phụ huynh đến thương thảo. Hiệu trưởng đẩy đẩy kính mắt, không trả lời vấn đề của Lục Giai Ngưng.