81 Tiểu Ngưng thật sự cảm thấy nguy hiểm trong tình huống này, vội thất kinh “Không nên đụng vào tôi, Đường tiên sinh, anh không thể làm như vậy được”. Đường Hạo đưa môi mỏng quét gần tai của Tiểu Ngưng, uy hiếp: “Nếu muốn mọi người đều biết thì cô cứ lớn tiếng gọi đi, à hình như cô quên Dương Dương và Lạc Lạc đang ở trong phòng đấy” Mùi nước hoa trên cơ thể Tiểu Ngưng hấp dẫn khướu giác của Đường Hạo.
82 “Roẹt” Đường Hạo nhanh chóng mở khóa quần jean của Tiểu Ngưng, bàn tay xoa nhẹ vùng bụng bằng phẳng mê người. Khát vọng đã chôn dấu nhiều năm trong cơ thể cô chỉ cần một động tác ôn nhu của hắn đã khơi mào lên tất cả, toàn thân tiểu Ngưng run lên, Tiểu Ngưng không thể từ chối được ôn nhu ấy, tứ chi cô như không còn là của cô nữa.
83 “Thực xin lỗi, tôi muốn mang con mình về bây giờ!” Vẫn cúi đầu không hề ngẩng lên, Tiểu Ngưng đáp lại cô gái kia. Tiền Lỵ Nhi vượt lên chặn trước người Tiểu Ngưng, không có ý định dễ dàng buông tha cô đi như vậy.
84 Tiền Lỵ Nhi thoáng cái đã nhào vào ngực Đường Hạo, đôi mắt to biến hóa xinh đẹp đến tinh xảo,trong nháy mắt đã nhỏ ra những giọt lệ ủy khuất. “Anh Hạo, xin anh, xin anh đừng coi em như một đứa trẻ, chẳng lẽ trong mắt anh không thấy được sự trưởng thành của em sao?”Vừa nói, vừa cố ý đem lồng ngực mình hướng ngực Đường Hạo mà chen lấn.
85 Hắn tại sao có thể cho rằng cô là người phụ nữ tùy tiện như vậy? Tiểu Ngưng đau lòng đến chảy nước mắt, khẽ cắn cánh môi, dùng sức xoa xoa hết đống quần áo trong chậu.
86 “Mẹ, con đã về rồi!” Người còn chưa xuất hiện nhưng tiếng nói non nớt đã vang vọng vào phòng ngủ. Ngay sau đó, một thân hình nhỏ nhắn nhảy đến, kẹp ở giữa hai người phụ nữ.
87 “Không biết đâu, cháu và anh Dương làm sinh nhật cùng cơ!” Tư Nhụy lập tức làm nũng, miệng vểnh cao lên, cái mũi nhỏ thẳng tắp thật sâu nhíu lại. “Nhị Nhị năm nay thử cảm nhận một sinh nhật chỉ có cha mẹ với cháu xem!” Tiểu Ngưng lại dụ dỗ nói.
88 Tiểu Ngưng lập tức thanh toán tiền cà phê của mình rồi rời khỏi. Tiền Lỵ Nhi nhìn theo bóng dáng cô đi xa, khóe môi nham hiểm cười. Cô quả nhiên đã dùng đúng cách đánh vào điểm yếu của con người còn hơn âm tàn đối phó với họ.
89 “Cậu không cần biết!” Mà ngay cả chính hắn đến giờ cũng không biết tên của cô là gì. Đông Trì như vừa chứng minh được suy đoán của mình, lông mày nhếch lên, huýt sáo.
90 “Chị Ngưng, hôm nay vẽ mắt thật đẹp cho em đấy, hai ngày cật lực vẽ tranh không nghỉ ngơi làm mắt thâm quầng nặng nề!” Một cô gái trẻ, người ăn mặc cực kì tươi mát, ngồi một bên hút thuốc vừa hướng Tiểu Ngưng nói.
91 “Đường tổng tài thực sự là một người đàn ông đẹp trai đầy mê hoặc nha!” Thải Nhi cơ hồ đem toàn thân dán vào ngực người đàn ông đang ngồi kia. Đường Hạo trầm mặc không nói, uống cạn li rượu vang đỏ, lông màu chau lại.
92 Sau đó có hai tên áo đen chạy tới, lập tức khiêng gã đàn ông đang không ngừng chửi bới trên mặt đất đi. Tiểu Ngưng lại kinh hồn, chưa định thần lại nhìn về phía kia, hai tay nắm chặt lấy quần áo, toàn thân run lẩy bẩy.
93 Đường Hạo nâng ly rượu lãnh mạc uống, nhưng chính bản thân hắn cũng không biết nội tâm đang bực tức điều gì. Quả nhiên, hắn đã không đoán sai, cô đúng là đang làm cái ‘nghề’ đó.
94 Đường Hạo cảm giác trên mặt mình đang nóng bừng, không, không phải chỉ riêng khuôn mặt, mà toàn thân hắn đang nóng lên đến toát cả mồ hôi. Cặp mắt của hắn vì nguyên nhân nào đó mà trở nên ửng đỏ, nóng bừng lên.
95 Lý Nghiễm chán nản ngồi xuống ghế sofa, một bộ dạng thất bại thấy rõ. Tạ trưởng quản lí bất đắc dĩ bụm mặt. Xong rồi, quả là thất sách, một chiêu này đối phó với Đường Hạo căn bản là vô dụng.
96 Khí lạnh điều hòa trong xe khiến Tiểu Ngưng cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng an tĩnh hơn nhiều, như con chim nhỏ nép vào hắn, không nhúc nhích, hai mắt khẽ nhắm lại.
97 Sự thống khổ trên mặt của hắn dần được thay thế bởi cảm giác khoái hoạt, cô trượt xuống vùi vào cổ hắn thì thầm: ‘‘ Đường Hạo, cho em!”“Cái này cho cô!” Hắn vừa nói vừa gầm nhẹ, nắm chặt lấy cô, không ngừng đong đưa.
98 Toàn thân Tiểu Ngưng như đông cứng lại, quên cả hô hấp, bàn tay nhẹ cầm hơn mười ngàn tệ mới tinh kia lên. Đôi môi đã bị hôn đến đỏ bừng run run rất nhanh, gương mặt không lộ vẻ gì lại có hai hàng nước mặt chậm rãi lăn xuống.
99 “Mẹ ơi, con ở trước cổng nhà trẻ đây nè! Mau tới đây đi !’’ Một cánh tay nhỏ vẫy vẫy người đang chạy phía xa đến. Tiểu Ngưng chạy chậm lại, dừng lại bên người con nói: ‘‘Dương Dương hôm nay có bướng bỉnh không vậy?’’“Không có ạ!” Dương Dương dùng sức lắc đầu, dường như nó sợ mẹ không tin, xoay người lại mỉm cười với cô giáo mới : ‘‘Cô ơi, có phải hôm nay con rất ngoan không ạ ?’’“Đúng rồi,mà đâu chỉ có hôm nay, Dương Dương mỗi ngày đều là thật ngoan!” Cô giáo mới gật gật đầu làm chứng cho Dương Dương, không những thế còn khen ngợi thêm.
100 Tiểu Ngưng bắt đầu khẩn trương, đưa mắt nhìn hắn và con trai, cuối cùng lại phải bất đắc dĩ để mặc cho hắn uy hiếp, nghe theo mệnh lệnh của hắn, lên xe.