101 “Nghe đây! Không cần kiếm tiền bằng cách đó nữa, còn nhiều việc khác có thể làm, có thể kiếm được tiền. Cô không cần phải tiếp tục làm cái công việc kia nữa! Bằng không đợi đến khi Dương Dương hiểu chuyện rồi thì nó sẽ không thể chấp nhận một người mẹ như cô đâu! Cô không lo cho con của cô sao? Cô đã có một đứa con rồi đó! Tôi nói có đúng không?” Hắn chằm chằm nhìn thẳng vào cô khuyên nhủ: “Có nhiều việc không cần phải vất vả nặng nhọc, đã có rất nhiều cô gái ở đó làm rồi!”Hắn cho rằng Tiểu Ngưng là loại người ham ăn biếng làm, sợ khổ cực mà đi kiếm tiến bẳng da thịt mình.
102 Hắn không cởi quần áo trên người của cô và hắn, chỉ ép chặt cô trên cánh cửa, muốn cô. Hắn lựa chọn phương cách này tiến vào cô, không phải vì mục đích thích thú ham muốn cô đến không thể chờ đợi được như lần trước.
103 Đi qua phòng khách, nghe được tiếng cười ngây thơ trong sáng của bọn trẻ, Tiểu Ngưng bước tới trước cửa phòng. Cốc cốc cốc. “Dương Dương, đi thôi, mẹ con mình phải về rồi!” Tiểu Ngưng nhẹ nhàng nói.
104 “Mẹ, đừng đổi trường cho con có được không?” Dương Dương khóc hỏi, thấy mẹ khóc, nó càng khóc nhiều hơn. “Nghe lời mẹ nói…. . được không?” Cô kiên trì phải đổi vườn trẻ cho con, cô không thể để có một cơ hội nào lại gặp hắn nữa.
105 “Di di! Nhìn cháu mặc bộ váy này có đẹp không ạ? Mẹ cố ý để di di mua váy cho cháu để cháu qua sinh nhật sáu tuổi mà!” Chiếc váy xinh xắn, dáng người nho nhỏ xoay tròn tạo thành một vòng , làn váy xòe ra như bông hoa nở.
106 “Tiểu Ngưng, anh Lương em thật sự là một người đàn ông tốt khó tìm, chị cảm thấy thật may mắn khi theo được một người như thế trong cuộc đời mình” Chị giống như bà Vương bán dưa ngoài chợ, không ngừng khen ngợi chồng mình, nói không quá khoa trương nhưng người nghe cảm thấy người nói thật may mắn khi có một anh chồng như vậy.
107 Người đang xem xét các bản báo cáo, đột nhiên ném thẳng cây bút máy trên tay đi, chiếc bút đáng thương xoay một vòng bảy trăm hai mươi độ rơi xuống, đón chờ nó chính là nền nhà lát đá hoa cương sáng loáng kia.
108 Đúng vậy, hắn đến đây không phải là muốn đón Lạc Lạc về, mà chỉ muốn chờ, để gặp người phụ nữ kia. Hắn gần đây không thể nhẫn nại được mình, đã vậy, dù mất mấy ngàn vạn, hắn cũng chẳng có quan tâm.
109 “Tiểu thư , số điện thoại nhà cô là bao nhiêu? Chúng tôi giúp cô liên lạc với người nhà!!” Nhân viên phụ trách một bên lo lắng hỏi. “Đừng…. . cho người nhà tôi biết! Tôi thật sự ….
110 Mùi gì thật khó ngửi, khó chịu quá!Người nằm trên giường bệnh, hai hàng lông mi dài đen đậm, nhẹ nhàng cựa quậy vài lần, rồi lập tức mở mắt ra. Trần nhà màu trắng xóa, vách tường hồng nhạt.
111 Nghe tiếng, Tiểu Ngưng quay phắt đầu hướng tới phía cửa, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, đôi mắt thoáng buồn vừa rồi lập tức sáng lên đầy kích động.
112 Cô nói như vậy, hắn thật sự tin tưởng cô, tin tưởng cô không bán đi thân xác của mình. Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, rất nhanh, hắn loại bỏ ngay suy nghĩ đó.
113 Sau khi rời khỏi bệnh viện, Đường Hạo tự nhốt mình trong phòng, dựa đầu vào tường, cầm một ly rượu vang đỏ dốc thẳng vào miệng. Phụ nữ chết tiệt cũng dám vũ nhục hắn, ai cho cô ta lá gan lớn vậy?Nếu không phải hắn không có thói quen đánh phụ nữ thì hôm nay hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
114 Đường Hạo dừng bước lại, vô cùng hoảng hốt, vội đứng nép ngoài cửa bếp. Dương Dương là con của hắn sao? Có thể sao? Đứa bé kia không phải là do sau khi bỏ đi, cô ta và một người đàn ông nào khác sinh ra sao?“Cái gì? Con trai của Lục Giai Ngưng” Bà béo lớn giọng hỏi, có vẻ rất kinh ngạc.
115 “Không!” Tiểu Ngưng lui về sau vài bước, lắc đầu ngay lập tức chối bỏ. “Dương Dương không phải là con anh! Nó không phải!”Sắc mặt Đường Hạo thay đổi khiến người nhìn vào cảm thấy sợ hãi tột độ, hắn bước nhanh đến trước cô.
116 Cậu bé mơ mơ màng màng ngủ, sau đó lại cảm thấy mẹ, mỉm cười mở to hai mắt. Khi thấy người đàn ông đứng phía sau mẹ, hưng phấn không còn buồn ngủ được nữa.
117 Hôm nay Dương Dương cực kì vui vẻ, phải nói là vui nhất từ trước đến giờ, nó được chơi rất nhiều thứ mà từ trước tới giờ chưa từng được chơi qua. Bởi vì, có nhiều trò chơi mẹ rất sợ, một đứa trẻ thì không thể tự chơi một mình, cho nên nó luôn trơ mắt nhìn.
118 Sau khi xảy ra sự việc sàm sỡ vừa rồi, Đường Hạo đối với Tiểu Ngưng lại càng thêm coi thường rõ ràng. Thậm chí lúc họ lên xe trở về, hắn không để cho cô lên xe mà định lái đi thẳng, nếu không phải Dương Dương lớn tiếng gọi hắn: “Chú ơi! Dừng xe, mẹ cháu còn chưa lên!” thì có lẽ Tiểu Ngưng đã bị hắn bỏ lại tại nơi đỗ xe, rồi tự ý đem Dương Dương đi mất.
119 Dương Dương lần đầu tiên đến nhà hàng sang trọng này, thích ứng của nó khá là nhanh. Nó nhận thấy nơi này rất yên tĩnh nên căn bản cũng không có ríu rít trò chuyện như lúc nãy.
120 Sau khi nói xong, mắt cô ướt nhòe, cô nháy một cái rất nhanh, quay sang một bên. Kỳ thật Dương Dương cũng đã được đến nơi này rồi, nhưng lúc đó nó còn nằm trong bụng cô.