1 P&HTrên đường từ Shangri-La trở về, Mục An mơ màng thiếp đi một lúc, những hình ảnh hỗn loạn nhoáng qua không biết là mơ hay thực. Khí hậu cao nguyên khắc nghiệt khiến cô mệt rũ.
2 Tối đến đoàn người ở lại Nhà khách Tứ Phương – Square Hotel. Đó là một tứ hợp viện thoải mái, sạch sẽ, giữa sân là một hòn đá màu có khắc đồ đằng (1) với lối chữ tượng hình của bộ tộc Nạp Tây (2) tượng trưng cho hạnh phúc.
3 Tới Du gia, nhìn thấy một phòng toàn phụ nữ Mục An lại đau đầu. Nếu nói lúc trước biết mình hôn mê ở núi tuyết Ngọc Long là kinh ngạc thì bây giờ biết mình được gả ột người đàn ông như vậy thì lại là kinh sợ.
4 Tối hôm qua bị Lục Kiều kéo đi uống rượu, sau khi về đến nhà dạ dày vẫn khó chịu, mãi đến gần sang Mục An mới ngủ được, mơ mơ màng màng lại nghe tiếng điện thoại di động của mình vang lên, hai mắt nhắm nghiền cô cầm di dộng cũng chẳng buồn nhìn màn hình.
5 Du Khâm đưa lưng về phía mặt trời vì thế tia sáng chói mắt bao bọc gương mặt anh trong một vầng sáng khiến Mục An không nhìn rõ ánh mắt anh, chỉ nghe được anh nói: “Đương nhiên có quen biết, cô là Mục An, tôi là Du Khâm.
6 Mục An nhìn vào mắt Du Khâm, trong suốt không gợn sóng, không chút biểu hiện là đang nói dối. Mình không phải bị trúng tà rồi chứ? Sao lại cho rằng người trước mắt là người trong mơ ấy, tia sáng vừa lóe lên lại lắng xuống: “Tàn phế… Vì sao?”Đôi mắt Du Khâm u tối, âm trầm nhìn cô.
7 Mục An giơ tay vuốt nhẹ lên cây tiên nhân cầu bên cạnh chiếc máy tính, cây này là khi cô dọn vào phòng làm việc Du Khâm đã để trên bàn cô, không thể không thừa nhận thằng nhóc này ở những phương diện khác xác thực rất cẩn thận.
8 Khi Du Khâm đưa Mục An tới một căn nhà nhỏ số 90, giây phút mở cửa Mục An cảm thấy rất hoảng sợ. Căn nhà có diện tích nhỏ, lại ấm áp, bên trong bài trí theo phong cách điền viên, hẳn là làm theo ý cô trước khi mất trí nhớ, rèm cửa sổ khăn trải bàn và những vật trang trí bằng vải khác đều có màu sáng, thoạt nhìn không gian nho nhỏ tràn đầy không khí ấm cúng.
9 Từ căn nhà nhỏ đi ra sắc trời đã sầm tối, Du Khâm đi phía trước trong tay cầm chìa khóa xe. Mục An nhìn bộ dáng anh đi rất nhanh thì biết trong lòng anh vẫn còn hờn dỗi.
10 Edit: Moon_xinhProofreader: Phong CaMục An nhìn người đàn ông đã cùng cô lớn lên, trong trí nhớ mơ hồ của cô, anh có vẻ như không giống trước đây. Đối với tâm tư của Lục Bác Giản cô cho dù có trì độn đến mấy cũng có thể cảm nhận được, chỉ là đột nhiên anh nói những lời này thật sự không giống bản tính trầm ổn, bình tĩnh của anh lúc trước.
11 Moon_xinhPhong CaDu Khâm đứng ngoài cửa có thể nhìn thấy trong tấm gương đằng sau cô cả một khoảng lưng trắng nõn, Mục An nghiêng đầu nheo nheo mắt, miệng vẫn còn nhỏ giọng thì thầm: “Không ai được đi hết, đêm nay phải ngủ ở nhà tôi.
12 Moon_xinhPhong CaMục An từ nhà của Du Khâm đi ra, đứng ở cửa ảo não vỗ vỗ vào trán mình, bất luận cẩn thận thế nào cuối cùng vẫn cùng Du Khâm phát triển đến bước này…Tiếng chuông di động vang lên, lấy điện thoại từ túi ra, nhìn thấy tên hiển thị là Lục Bác Giản, Mục An do dự một lúc mới mở máy ra nghe.
13 Moon_xinhPhong CaDu Khâm nhìn Mục An trước mặt, ánh mắt lấp lánh: “Ông ta chính xác là định nhằm vào em bởi vì cha anh trước kia đã đắc tội với ông ta.
14 Moon_xinhPhong Ca“Cậu nói… cô giáo nhỏ đã quên thù cũ với cậu trước kia. ” Mạc Khởi diễn xoa cằm chậc chậc thở dài: “Đây không phải là ông trời giúp cậu sao? Lewis, cậu đúng là người phi thường may mắn.
15 Moon_xinhPhong CaHết giờ làm việc, Mục An lái xe đưa Du Khâm về nhà anh, mấy ngày nay đều là cô chăm lo việc ăn uống cho anh. Lúc Du Khâm nghỉ ngơi, cô một mình ngồi xem ti vi.
16 Moon_xinhPhong CaCuộc sống thường hiếm khi bình lặng mà luôn có những trò đùa dai, vào lúc mà bạn nghĩ rằng tất cả đã được an bài cả rồi, là thời điểm thích hợp ột kết thúc hoàn mỹ, nhưng cuối cùng nó lại cho bạn một sự bất ngờ hoàn hảo mà bạn khó lòng tưởng tượng được.
17 Moon_xinhPhong CaTrong lúc chờ bác sĩ tâm lí Mike, cảm xúc của Mục An luôn khẩn trương cao độ, Lục Bác Giản nhận được điện thoại của Du Khâm vội vàng chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của Mục An cũng cảm thấy hoảng hốt.
18 Moon_xinhPhong CaThế nhưng thông thường có rất nhiều chuyện, khi bạn không còn chấp nhất nữa thì nó lại ùn ùn kéo tới vào lúc bạn không đề phòng nhất, ép bạn đến mức hít thở không thông.
19 Moon_xinhPhong CaDu Khâm ôm Mục An về giường không cho cô nói thêm gì nữa, giữ chặt cô trong ngực nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Ngoan, đừng nghĩ lung tung, dù em nhớ lại được gì anh cũng không cho phép em tự mình quyết định.
20 Moon_xinhPhong CaKhóe mắt Mục An giật giật, tên tiểu quỷ trước mặt vẫn bày ra một bộ dáng không nghiêm túc, thật đáng đánh đòn. Mục An cố nhẫn nại đến lần thứ n, điều chỉnh nét mặt nhìn cậu ta: “Ysw cậu là… muốn tôi dạy bổ túc tiếng Trung cho cậu?”“Cô giáo, cô không phải tốt nghiệp đại học khoa tiếng trung sao? Vì sao tôi nói đơn giản vậy mà cô nghe cũng không hiểu?” Vẻ mặt Du Khâm xem thường nhìn cô.