501 Ngưu gia thôn, một thôn nhỏ phía đông đạo Hà Đông. Con đường đất phía trước Ngưu gia thôn, bình thường cũng chỉ thôn dân qua lại, từ sáng nay đột nhiên đông đúc hẳn, thi thoảng từng tốp người ngựa lại vội vã phi ngựa về hướng bắc.
502 Lăng Phong lơ đễnh nhìn xuống phố. Dưới phố dường như có chuyện gì đó, thậm chí xuất hiện không ít quan binh hối hả đi lại.
Lăng Phong vẫy tên tiểu nhị, chỉ tay xuống phố hỏi :
- Kia là chuyện gì?
- Khách quan chắc mới đến đây?
Lăng Phong gật đầu.
503 Ngô viên ngoại là mệnh quan triều đình, Triều Lam là thổ hào địa phương, hơn nữa một người Hà Đông một người Hà Bắc cách nhau cả trăm dặm. Không rõ hai bên quan hệ ra sao, thế nhưng Ngô viên ngoại lại tin tưởng giao cho Triều Lam cả trang viện của mình làm nơi tiếp đón "anh hùng" khắp nơi.
504 Đám đông bị ai đó chen vào.
Người nọ thân mình hơi lùn nhưng bộ dáng lại rất hùng hổ. Chỉ kỳ quái một điều, tay trái kẻ này bình thường, nhưng tay phải lại như dị tật, săn chắc cơ bắp cuồn cuộn.
505 Thái Nguyên Cống viện. Mỗi một châu phủ Đại Tống đều có Cống viện. Cống viện là nơi tập trung cống phẩm địa phương dâng lên trên. Trước kia, các Cống viện đều khá nhỏ bé, nhưng từ khi đương kim Hoàng đế Triệu Cát đăng cơ, ham thích sưu tầm bảo vật thiên hạ, Cống viện các nơi rất được chú trọng.
506 Trung niên kia xem ra vẫn chưa biết cái mồi lửa kia để làm gì, vẫn mở giọng khuyên can :
- Ngươi tự sát thì đi chỗ khác tự sát, nếu không. . .
Triệt Địa Thử cười gằn :
- Nếu không cái gì?
Người kia phiền não nói bừa :
- Nếu không chúng ta sẽ giết ngươi!
Lăng Phong suýt chút ngã ngồi.
507 Ngoại vi Thái Nguyên vài chục dặm, Ngô gia trang. Lăng Phong thong dong bước vào sân lớn, lúc này đã không ít người tụ tập. Giữa sân xếp chừng vài chục bàn, mỗi bàn đều có bảng đề chữ.
508 Nửa ngày sau.
Ở một gian tửu lâu vô danh gần Yên Vũ lâu.
- Đại ca phi đao, đã lâu không gặp.
Lăng Phong đến theo hẹn, vừa đến nơi liền nhận ra đối phương.
509 Cách Ngô gia trang không xa, dưới tán cây lớn có một quán trà nhỏ ven đường. Quán trà này khá lụp xụp sơ sài, xem ra bình thường cũng chỉ mấy thợ săn nông dăn gần đó ghé nghỉ ngơi.
510 Hôm sau.
Chợ việc làm Thái Nguyên.
Chỗ này giống như chợ thuê người ở thành tây Trường An. Nhà nào ở Thái Nguyên cần dân phu tráng đinh, cứ ra đây dán cáo thị, không thì đứng hẳn ra hô hào, chưa đầy năm phút đảm bảo sẽ tuyển được người.
511 Triều Lam một tay nâng rượu, bắt đầu chém gió, nước miếng tung tóe, khách sáo ba xạo không ngừng nghỉ. Đứng ngay sau hắn là Ngô sư gia cùng người quen của Lăng Phong, "đạo sĩ điên" Công Tôn Thắng.
512 Lăng Phong đã tính trước sẽ có người tới gây chuyện.
Địa bàn nào cũng có sẵn dân anh chị, không riêng gì Thái Nguyên. Không dưng có một đám lính mới chạy tới cắm cờ, không bị đón đánh mới lạ.
513 - Đến tham gia cùng chúng ta hôm nay, hân hạnh giới thiệu có Tế Nam Cái Bang Chấp Pháp Trưởng lão Tống Trưởng lão. . . Triều Lam vừa dứt lời, đã thấy một trung niên ăn mặc chỉnh chu đứng lên, chúng nhân đều hướng mắt bình luận.
514 Mộc góc Thái Nguyên, Chu lâu.
Khách điếm này nằm ở vị trí xấu mù, đã trong hẻm nhỏ lại gần ngay nghĩa địa, thật không biết là ai thừa tiền xây dựng.
515 Sân lớn Ngô gia trang, chúng nhân đang tản ra, chừa một khoảng trống ở giữa. Triều Lam Ngô Dụng nhìn nhau, không hẹn mà cùng khoanh tay xem động tĩnh.
516 Một thân đồ xanh, hóa ra là Lâm Hàm Uẩn. Phía sau là thiếu nữ che mặt, tiểu tử Hoa Lê, và một trung niên lạ mặt.
Lâm Hàm Uẩn liếc bức Bát Mỹ Đồ trong tay Lăng Phong, mặt ửng đỏ nói :
- Đồ hạ lưu!
- Cái gì hạ lưu? Ở đâu? Lúc nào?
Lăng Phong như mèo phải nước, vội vội vàng vàng cuộn tranh ném lên bàn, xoay người 180 độ đứng thẳng, mặt không đổi sắc phủi tay sạch sẽ.
517 Vạn Thú sơn lĩnh. Cây cối rậm rạp, không khí ẩm ướt âm u. Vạn Thú sơn lĩnh nổi danh gấu chó mãnh hổ rất nhiều, nghe đâu tầm cỡ Lạp Uyển hoàng gia cũng không bằng.
518 Chu lâu nửa đêm, đèn đóm tối thui.
Chỗ này là phòng cao cấp nằm sâu bên trong khách điếm.
“Sột soạt”
Lúc này, đang có một bóng đen bịt lần mò tìm kiếm gì đó.
519 Vạn Thú sơn trang lưu truyền giai thoại về bốn giống "Thần thú" sống trong cấm địa. Bạch Hổ - hiện thân cho sức mạnh tuyệt đối, Hầu Vương - hiện thân cho sự giảo hoạt, Báo Vương - hiện thân cho tốc độ.
520 Căn phòng chập choạng ánh nến, gió luồn khe cửa se lạnh.
Cố lão nói trong Bát Mỹ Đồ có huyền cơ, Lăng Phong đành căng mắt ngâm cứu.
Chẳng qua, tấm Bát Mỹ đồ trong tay, ngang dọc trái phải đều chỉ là một bức tranh.