21 Chương 7 Bầu trời chuyển sang màu của màn hình TV khi bật kênh Playboy. Khuya rồi, tôi tự nhủ. Có tiếng nổ bùm bùm ở đâu đó. Chuyện gì thế nhỉ? Chắc tôi đã lơ đãng mất một lúc.
22 Chương 7 Thay vì gặp Brent, tôi chuyển sang C-SPAN. Một đoạn tin giật dòng tít CHUYÊN GIA NGHIÊN CỨU CỦA CỤC QUẢN LÝ TÌNH HUỐNG KHẨN CẤP LIÊN BANG TUYÊN BỐ SỰ VIỆC Ở DISNEY WORLD KHÔNG CHẮC À BOM HẠT NHÂN.
23 Chương 7 Hay đây, tôi nghĩ, ta đi nào, lại quay về cũi thôi. Tôi đã nhắc đến vụ tôi đi tù tám ngày ở Guatemala hồi năm 2001 chưa nhỉ? Song thật lạ, tất cả những gì hai gã to cao làm chỉ là bỏ thêm có tí thời gian để kiểm tra chắc chắn xem chúng tôi là ai.
24 Chương 8 - Phải rồi, - Marena đáp - Xin lỗi, tôi không hiểu những điều ấy, - Laurence Boyle nói. - Taro đang nói rằng… - Chờ chút, - Boyle nói. Anh ta đang viết gì đó lên màn hình điện thoại.
25 Chương 8 Tôi xóa màn hình, đứng dậy và đi tìm Ashley 2, cô trợ lý của Taro. - Cô có nghĩ là nên tắt bớt mấy cái đèn trên trần đi không? – tôi đề nghị.
26 Chương 9 Ngày Đầu lâu thần chết 9, Trắng 19, 11. 14. 18. 12. 6, tức Thứ 6 ngày mùng 8 tháng 11 năm 1518, khi một đạo quân tự xưng là Quân đội của Đế quốc Tây Ban Nha Mới tiến theo con đường đất đắp cao rất rộng chạy thẳng về hướng đông vào thành Tenochtitlan, thì thủ phủ của người Aztec này vẫn còn là thành phố lớn thứ tư thế giới, một thành phố xây quanh những con kênh đào, chẳng khác gì thủy thành Venice thứ hai, sạch sẽ và gọn gàng như ô bàn cờ nằm giữa một khu hồ khi đó còn bao phủ sáu mươi dặm vuông ở miền trung Mexico.
27 Chương 9 Phần còn lại của tòa nhà xây theo hình tròn này vẫn đang trong công đoạn cuối của quá trình xây dựng, nhưng riêng căn phòng này thì đã sẵn sàng cho công đoạn trang trí nội thất, toàn bộ được lát gỗ màu vàng và đồng thau giống như khoang dành cho báo giới tác nghiệp tại một trường đua hạng sang những năm 1930.
28 Chương 10 Rất vui được gặp ông, - tôi đáp. – Tôi từng điều trị một thời gian tại một trong các bệnh viện của ông. - Ồ, vậy sao? Trung tâm điều trị ở Salt Lake phải không? – ông ta hỏi.
29 Chương 10 - Tốt thôi, - tôi đáp. Tôi chuẩn bị phun ra câu gì đó nhạt nhẽo hoặc ngu xuẩn. Nhưng Marena đã cứu tôi - Nhưng Jed này, tôi phải ở lại đây thêm vài phút nữa, - cô ta nói.
30 Chương 10 Có phải làm truyền hình thì phải nhăn nhỏ và xấc xược thế không? – tôi nghĩ bụng. Đồ quái ác. Đồ ngu. Thằng cha này hoàn toàn trơ tráo và sẽ luôn như vậy.
31 Chương 11 Đến đây có lẽ tôi nên giải thích một chút. Chắc các bạn cũng biết rằng Kirk hay Bones (Hai nhân vật trong Star Trek), ví dụ vậy, di chuyển thông qua máy dịch chuyển, anh ta sẽ được sao chép và tan biến đi ở vị trí xuất phát, sau đó, chùm lưu thông tin sẽ được đưa tới đích đến, anh ta sẽ được tái hợp lại từ những nguyên tử có sẵn ở đó.
32 Chương 11 Tuy nhiên, tôi có cảm giác rằng họ đã làm nhiều thí nghiệm khác mà không kể với tôi. Có lẽ họ đã thực hiện ít nhất một thí nghiệm tương tự thí nghiệm trên và gửi NTBT của Sic đến bộ não của ai đó trong quá khứ.
33 Chương 11 Chúng tôi đang ở tại một khu vực khảo cổ nhỏ gọi là Pusilha, cách Stake hai mươi nhăm dặm về phía nam. Có lẽ nó từng là một đô thị quan trọng vào cuối thời Cổ Maya, nhưng ngày nay thì chẳng còn vẻ gì là thế cả.
34 Chương 12 Chúng tôi xuống xe trên con đường dẫn vào San Critóbal Verapaz, cách thành phố một dặm. Trời mới vừa sẩm tối. Đã có thể nghe thấy tiếng một dàn mộc cầm chơi nhạc corridos (Một thể loại nhạc có nguồn gốc từ Mexico), ganh đua với tiếng loa oang oang phát bản thu âm cũ bài Thời gian trong chiếc chai của Ricardo Arjona.
35 Chương 12 Tôi gãi mắt cá chân và nhìn thấy một chiếc tất màu đen bị kéo ra khỏi túi, lăn qua đầu và rơi xuống tấm nệm của tôi đêm qua. Bên trong chiếc tất có năm gói nhỏ buộc túm lại với nhau bằng dây chun.
36 Chương 13 Một trận mưa trút xuống bên ngoài, lộp độp như tiếng những ngón tay trơ xương uể oải gõ lên tấm vải dầu màu xanh. Tôi lần ra góc chứa đồ và ngồi xuống một chiếc lều bơm hơi giữa đống thiết bị.
37 Chương 13 Tôi vào trước. Ô cửa hình thang chỉ vừa đủ lớn ột người nhỏ con chui qua mà không phải bò bằng tay. Những tảng đá cổ xưa bốc lên một thứ mùi âm u, hay đúng hơn, tôi phải nói rằng cái mùi đá ấy đã lơ lửng ở đây từ rất lâu rồi.
38 Chương 14 - Trước tiên phải nhập gia tùy tục, - tôi đáp. - Đúng rồi. Điều đó có nghĩa rằng việc quan trọng nhất khi tôi ở trong cơ thể của Chim Ruồi Có Nanh 9 là không được hoảng hốt – ngay cả khi rối trí hoặc mất phương hướng – và phải giữ nguyên những thói quen trong hoạt động, cử chỉ và tất cả các phản xạ tự nhiên khác của ông ta.
39 Chương 15 Chương 15 27 Chúng tôi giật sợi dây gai ra khỏi lưỡi, đốt đi và trườn ra phía cửa, bước năm bước và đứng ra rìa cái cầu thang chết chóc khổng lồ.
40 Chương 16 Tôi phát hiện ra mình biết kích thước của chiếc hòm tuy chưa từng nhìn thấy hay chạm vào nó. Nó hơi ngắn quá để có thể duỗi hết người ra và hơi thấp để có thể ngồi dậy.
Thể loại: Tiểu Thuyết, Trinh thám
Số chương: 7