1 Ngày 4 tháng Chín, Nhật kí thân yêu, Sẽ có điều gì đó tồi tệ xảy ra trong hôm nay. Mình không biết tại sao mình lại viết như thế. Điên rồ thật. Không có lí do nào để mình buồn phiền cả, và mọi lí do đều khiến mình hạnh phúc, nhưng … Nhưng mình ở đây lúc 5h30 sáng, tỉnh giấc và sợ hãi.
2 Tất cả những điều này thật là cực kỳ ngớ ngẩn. Từ khi nào mà cô ấy, Elena Gilbert, lại sợ hãi khi gặp gỡ mọi người chứ? Từ khi nào mà cô sợ hãi tất cả mọi thứ? Cô đứng dậy và giận dữ nhét hai tay vào bộ kimono bằng lụa đỏ.
3 Chính nó, cái thứ đang theo dõi cô. Bầu trời trên đầu không trong xanh mà lại trắng sữa và mờ đục, giống như một cái chén khổng lồ úp xuống ấy. Không khí thì ngột ngạt.
4 Đôi mắt anh nhìn vào cái hình thù màu trắng yếu ớt trên đôi tay mình, và anh cảm thấy gương mặt mình nhăn lại hối hận. Anh không định giết nó. Anh đã săn cái gì đó lớn hơn là một con thỏ nếu anh biết mình đói đến mức nào.
5 Anh bắt đầu gửi ý nghĩ thăm dò tới nó, để kiểm tra con chim, và ngăn bản thân lại. Hãy nhớ lời hứa của mình, anh nghĩ. Mình không được dùng những Sức mạnh trừ khi nó thật sự cần thiết.
6 “Đợi một phút, điều này nhắc nhở mình,” Bonnie xen vào, nắm lấy một bàn tay của lena. “Hãy đoán xem mình học được gì từ người em họ của mình trong mùa hè này?” Trước khi một ai đó có thể nói, cô thông báo một cách đắc thắng: “Xem chỉ tay!” Có những tiếng lẩm bẩm và một vài tiếng cười.
7 “Người thanh niên lạ mặt đó là ai vậy nhỉ?” Meredith nói. Và lời nhận xét thích hợp – cặp kính râm đã hoàn toàn che khuất đôi mắt của người thanh niên, làm cho gương mặt của anh ta giống như một chiếc mặt nạ.
8 Các cô gái bàn tán trong hành lang đều ngừng lại như thể có một ai đó đổi đề tài. Hầu hết họ lúc này đều quay đi khỏi người thanh niên, nhìn một nơi nào đó vào anh ta.
9 Cô Halpern đang phát những quyển sách lượng giác. Elena cầm sách của mình một cách máy móc và viết tên của cô vào bên trong, vẫn chìm đắm lại trong suy nghĩ.
10 Vào giờ ăn trưa, cô gật đầu với những cái chào bên phải, bên trái khi cô đi dọc đến quầy tự phục vụ. Caroline đã ở phía ngoài, ngồi dựa vào tường với cái cằm hất lên một cách ngẫu nhiên, đôi vai chống vào, hông hướng phía trước.
11 “Ồ, rất lãng mạn. ” Meredith nói. Elena ngừng nhìn vào miếng giấy của Frances , cắn môi. “Anh ta học tiết thứ bảy, Lịch sử Châu Âu. ” “Có ai có lớp này không vậy?” “Mình có.
12 Người giáo viên bước đi khắp phòng giống như là một người đang tìm kiếm, đặt câu hỏi, và Stefan chuyển sự chú ý của mình vào người đàn ông một cách thận trọng.
13 “Gì vậy? Em nói gì?” “Em nói, xin lỗi. ” Stefan lặp lại, tháo cặp kính và đứng dậy. “Nhưng thầy đã nhầm. Học sinh ở thời kỳ Phục Hưng đã được khuyến khích để tham gia vào các trò chơi.
14 “Ý con là sao, con sẽ không quay lại là sao?” Giuseppe thường là một người công bằng, nhưng ông đang tức giận, và đứa con trai lớn đã làm bùng lên tính hung dữ trong ông.
15 “Phải rồi, ở lại đây,” Giuseppe nói, và Stefan nhận ra rằng cảm xúc giận dữ của cha anh đã dịu lại và ông đã thả Damon ra. Ông bước lên phía trước, phủi thẳng những nếp nhăn trên chiếc áo choàng dài.
16 Anh không thể quên đi quá khứ, và anh cũng không thật sự mong muốn như vậy. Mặc dù mọi việc đã xảy ra rồi, nhưng anh vẫn ấp ủ những ký ức về Katherine.
17 “Vậy em vẫn chưa kể với anh về nước Pháp,” cậu ấy nói. “Oh, nó rất tuyệt,” Elena nói. Cô liếc nhìn qua phía cậu ấy. Cậu ấy cũng đang nhìn xuống vỉa hè.
18 Khi Elena đến lớp học Lịch sử Châu Âu chiều hôm đó, cô được chào đón bởi một tiếng huýt sáo thấp trong hội trường. Dick Carter và Tyler Smallwood đang là cà ở đó.
19 “Tại sao cậu không được chào đón ở đây?” Matt nhìn chằm chằm vào Stefan; giờ thì quai hàm cậu ấy bạnh ra với quyết định. “Nghe này,” cậu ấy nói. “Cậu đã nói về bóng bầu dục trong ngày hôm qua.
20 Giống như Dick và Tyler vậy, cô nghĩ, cảm thấy muốn bật cười không thể tả. Cô nhìn lên và nhận thấy đôi mắt cô đang ngang tầm với đôi môi anh ta. Đầu óc cô trở nên trống rỗng.