41 Anh ta bỏ nó ra khi chơi bóng, dĩ nhiên rồi, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh ta gần mà không có chúng. Nó làm cô thấy choáng váng và háo hức, như đó là một vũ hội hóa trang và thời khắc bỏ mặt nạ đã đến.
42 “Và chiếc váy đó cũng thật đẹp,” Caroline tiếp tục, trong khi tâm trí Elena vẫn hoạt động theo bản năng. Cánh tay khư khư khoác tay Stefan một cách tự nhiên đã nói với cô tất cả mọi chuyện: Caroline đã ở đâu vào giờ ăn trưa trong những tuần qua, cô ta đã làm gì.
43 Cô ve vãn Tyler chỉ vì anh ta đứng gần nhất khi cô bước xuống sân khấu. Rồi cô nhớ đến những gì anh ta và Dick đã làm với Stefan, và cô bứt một trong những bông hồng từ bó hoa và tặng nó cho anh ta.
44 Matt và Ed đứng sau Meredith. Matt cau có giận dữ. Ed thì trông hơi khó chịu. “Elena vừa bỏ đi rồi,” Meredith nói. “Đây là một đất nước tự do mà,” Bonnie đáp.
45 “Trông như một quả bí ngô lớn bị thối rữa ấy,” Tyler nói, và ném một viên đá về phía nó. Elena ép mình nở một nụ cười sáng chói với anh ta. “Sao chúng ta không vào trong đi?” Vickie nói, bàn tay trắng muốt chỉ vào cái hố trống rỗng của ô cửa nhà thờ.
46 Mắt Elena dán chặt vào khuôn mặt như hề đáng sợ của Thomas Fell khi mấy tên con trai đẩy hết sức về phía trước và càu nhàu, những cơ bắp dồn lại dưới lớp quần áo.
47 Elena ép mình mỉm cười, mặc dù dạ dày cô lạnh như đá. Có lẽ nếu cô chiều theo, anh ta sẽ đưa cô ra khỏi đây. “Được thôi,” cô nói, và bắt đầu đi về phía nghĩa trang.
48 Chính là nó, Elena nghĩ về cơn ác mộng một cách bình tĩnh. Anh ta chắc sẽ đánh gục hoặc giết chết mình mất thôi. Cô căng người chuẩn bị hứng chịu cú đòn.
49 “Khi ta gặp ngươi lần đầu, ta đã biết ngươi chưa bao giờ học được cách cư xử,” Stefan nói. Giọng anh nhẹ, lạnh giá và mềm mại, và không hiểu sao nó làm Elena quay cuồng.
50 “Hắn ta sẽ ổn thôi,” Stefan nói một cách vô cảm. Khi nỗi sợ hãi lắng xuống, Elena cảm thấy mình trống rỗng. Thật không ngờ được, cô nghĩ. Mình đang choáng váng.
51 Họ đi lên cầu thang tới đầu cầu thang tầng hai thiếu ánh sáng. với sự ngạc nhiên của Elena, Stefan dẫn cô vào một trong những phòng ngủ và mở một thứ giống như là một cánh cửa buồng nhỏ.
52 Cô nhặt một trong những đồng xu lên, một phần vì hứng thú, và một phần vì cô biết việc cô đụng chạm đến đồ đạc của anh sẽ làm anh khó chịu. “Đây là gì vậy?” Mất một lúc anh mới trả lời: “Một đồng vàng florin.
53 Anh lắc đầu, nhưng giọng anh rất nhỏ nhẹ. “Tôi không hề ghét cô. ” “Ngay từ đầu, anh đã tránh né tôi như thể tôi là. . . con hủi vậy. Tôi đã cố tỏ ra thân thiện với anh, và anh thì ném trả nó lại vào mặt tôi.
54 Có một khoảng lặng dài, quá lâu đến mức Elena nghĩ anh sẽ không trả lời cô. Nhưng cuối cùng anh nói, “Cô ấy chết rồi. ” Elena thở ra một hơi thở run rẩy.
55 Vickie rên rỉ, vẫn nhìn thẳng về phía trước. Rồi cô ta bất thần như nhận ra Meredith, và chộp lấy cô, ấn những móng tay của cô ta vào cánh tay của Meredith.
56 Elena cảm nhận được đôi môi của Stefan chạm vào môi cô. Và. . . chỉ đơn giản như thế. Tất cả những câu hỏi đều được giải đáp, tất cả nỗi sợ hãi bị đẩy lùi, tất cả những nghi ngờ biến mất.
57 “Thậm chí Tyler cũng không đến nỗi ngu ngốc như vậy đâu,” Stefan nói. Anh đỗ xe phía sau một chiếc xe cảnh sát, và Elena miễn cuỡng buông tay ra khỏi tay anh.
58 “Không có dấu vết nào khác trên người cô ấy à?” Stefan đột ngột nói. Đó là lần đầu tiên anh lên tiếng kể từ khi bước vào nhà, và Elena nhìn anh, ngạc nhiên bởi chất giọng của anh.
59 Cô hít sâu và quay lại căn phòng đầy người. Dì Judith vẫn đầy băn khoăn, cái nhìn của dì ghim vào phần váy rách nát của Elena lộ ra dưới tấm áo choàng.
60 Cô trông rất hài lòng với bộ váy mới mà bố cô đã đặc biệt đặt may cho cô. Cô xoay tròn trước Stefan, nâng cái váy bồng dài quết đất lên chừng một bàn tay để cho anh xem lớp váy trong thêu kim tuyến màu vàng bên dưới… “Anh thấy không, họ thậm chí còn thêu cả tên viết tắt của em lên nó.