61 “À, đúng, trước khi khiến cho ông ấy nghi ngờ,” Damon nói một cách bình thản. “Thậm chí ông bố ngốc nhất cũng phải bắt đầu phân vân khi con gái ông ta chỉ chịu ra ngoài vào buổi tối.
62 “Tối chủ nhật lúc chạng vạng em sẽ đưa ra lựa chọn của mình. ” Chạng vạng. . . bóng tối sâu thẳm tím thẫm của buổi chạng vạng. . . Những màu sắc mịn như nhung phủ quanh Stefan, và anh quay trở lại với chính mình.
63 “Chào buổi sáng, dì Judith. ” Cô trao cho ngưòi dì đang ngạc nhiên một cái ôm chặt và dài. “chào buổi sáng, bí ngô. ” Cô bế bổng Margaret lên và xoay tròn quanh căn phòng với cô bé.
64 “Và cậu lại tự ghi được một điểm lớn – Stefan Salvatore! Kể về cuộc tẩu thoát đầy kịch tính đi nào. Khi cậu bước qua cửa với anh ta, mình nghĩ mình thấy ảo giác.
65 “Làm gì đi!” Bonnie thở gấp. “Bà Bennett! Bà Bennett!” Elena và Meredith cố gắng giữ chặt Vickie trên giường, và cô ấy chống cự lại họ. Tiếng thét vẫn lặp đi lặp lại.
66 “Chắc hẳn là có, trừ khi cậu ấy bỏ trốn qua mái nhà!” bà Flower nói, lại cười khúc khích. Elena cũng cười lịch sự đáp lại. “Bọn mình sẽ chờ dưới này với bà Flower,” Meredith nói với Elena, trong khi Bonnie đảo mắt trong sự thống khổ.
67 Stefan thở dài. “ Tốt nhất là anh nên đi xem bà ấy muốn gì. ” Anh trườn người ra khỏi cô, khuôn mặt kín như bưng. Còn lại một mình, Elena khoanh tay trước ngực và run rẩy.
68 Điều gì mang mình tới cho Stefan. Khi thức dậy sáng nay, mình đã nghĩ một cách hoang mang, “Mình sẽ làm gì đây nếu như mọi thứ đều không có thật? Như chưa từng xảy ra hoặc nếu anh ấy đã đổi ý?” Và dì Judith rất lo lắng khi vào bữa sáng mình không chịu ăn gì cả.
69 Mình phân vân tại sao Stefan không ăn trưa. Nó lạ lùng với một cầu thủ bóng đá. Uh-oh. Thầy Tanner vừa đi ngang qua và mình vội đè mấy tờ ghi chép lên quyển nhật kí kịp lúc.
70 “Chào bác Shelby,” Elena nói với người bảo vệ, vẫn đang đứng chờ kiên nhẫn. Cô ngạc nhiên khi ông nhắm một mắt lại trong một cái nháy mắt nghiêm nghị với cô.
71 “Huấn luyện viên Lyman, mình nghĩ thế. Thầy ấy đã làm rất tốt năm trước, và thầy còn giúp giữ đội bóng đúng trật tự. ” Elena chỉ vào bản phác thảo. “Được, chúng ta sẽ ngăn nó ra và làm một Phòng tra tấn kiểu thời Trung Cổ.
72 “Chúng ta tốt hơn hết là nên quay trở lại với công việc,” Meredith nói. Elena cố rũ hết những ảo tưởng ra và gật đầu. “Chúng ta. . . chúng ta có thể làm một nghĩa địa,” Bonnie ngập ngừng như thăm dò, như thể cô ấy đang đọc những suy nghĩ của Elena.
73 Cô xoay nhanh lại đối diện với căn phòng, cố giữ ắt cô nhìn vào trong bóng tối, thậm chí cô cố không thở. Cô kinh hoàng sợ rằng nếu cô tạo ra tiếng động thì cái thứ đó sẽ nhảy xổ ra tóm lấy cô.
74 Elena cảm thấy một cơn rùng mình khác vì sợ hãi, tóc cô dựng đứng lên phía sau gáy. “Chúng buộc phải như thế,” cô nói bằng một giọng lạnh lùng nhất mà cô có thể.
75 Cô nuốt nước miếng. Mũi cô phồng ra khi cô thở mạnh. Cô cố giũ giọng mình vững vàng và kiêu hãnh. “Tôi sẽ đi bây giờ,” cô nói. “Nếu anh đang tìm người, tôi nghĩ tốt hơn là anh nên đi tìm chỗ khác.
76 Anh ấy không bao giờ nói về gia đình anh ấy hoặc về cuộc sống trước đây của anh trước khi đến Fell’s Church, và nếu cô hỏi anh bất cứ câu hỏi nào thì anh sẽ vòng vo và lãng tránh câu trả lời.
77 "Mình cũng vậy", Elena đáp lại nhẹ nhàng. Và khi cô ấy theo những người bạn của mình vào nhà, cô ấy không góp phần vào tràng cười đó. Ngay khi cô ấy và Meredith mang được đồ của mình vào trong thì trời cũng đã tối.
78 "Mình có viết một ít về nó tối qua trong lúc mình không ngủ được," Cô ấy nói. “Để nó nói thì tốt hơn mình. ” Elena tìm trang và hít sâu, rồi cô bắt đầu: "Ngày 17 tháng Mười" "Nhật ký thân yêu, "Tối nay mình cảm thấy thật khủng khiếp.
79 Elena nhìn Bonnie và Meredith. "Mình không biết nữa", cô ấy lên tiếng. "Nhưng coi nào, cậu cũng đâu có thật sự tin. . . . . " Bonnie kéo cô ấy lên với lòng tự trọng bị xỉ nhục.
80 "Anh!" Cô nói với giọng kinh ngạc, sửng sốt. "Anh đang làm gì ở đây?" Cô nhìn từ anh ấy qua những cánh cửa Pháp đang thực sự mở, đưa ra tấm rèm cửa. "Có phải anh lúc nào cũng đi vào nhà người khác khi không được mời không?" "Nhưng em đã yêu cầu tôi đến đây mà.