Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mật Mã Maya Chương 35 - Part 03 - End

Chương trước: Chương 35 - Part 02



CHƯƠNG 35

Cô ta quay đi. Tôi vươn vai và ngồi thẳng thớm lại. Con chó ngoài đường vẫn đang sủa, với tiếng tru hệt như con Desert. Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng những phút cuối cùng trong cái đêm cuối cùng tôi lên ra chỗ chuồng nhốt con chó, khi tôi tôi biết mấy thằng anh họ sẽ tra tấn nó đến chết vào sáng hôm sau. Tôi cho nó uống nước, vuốt ve nó một lát qua chấn song, và cuối cùng, khi chắc chắn rằng mặt trời, mặt trời không đợi lâu thêm nữa, tôi lấy trong ba lô ra một sợi dây và nhặt một thanh kim loại mạ crôm long ra từ mảnh vỏ xe cũ nào đó. Tôi quấn sợi dây quanh cổ con chó, buộc thanh kim lọai và và xoay. Sợi dây lún sâu vào khoang cổ rậm lông của Desert, nó im lặng một cách kỳ lạ, run rẩy nhưng không giãy dụa nên tôi biết tôi biết nó hiểu tôi đang làm gì. Nó tắt thở sau chưa đầy một phút, trong tư thế cuộn tròn, bất động, đầy vẻ biết ơn. Người bồi bàn đã quay lại. Tôi tợp một ngụm rượu rum, thêm một ngụm espresso, và – chỉ để chọc tức Marena – một viên kẹo dẻo.

Ahhh. Dễ chịu hơn rồi.

Tôi lại cúi xuống bàn cờ, nơi tôi vẫn đang đứng trên ô cờ màu ngọc bích ở chính giữa, trên đỉnh ngọn núi. Tôi nheo mắt nhìn quanh. Bên dưới, gió bão đã lặng đi và bụi đất đnag lẳng xuống, phủ kín mặt đất bằng phẳng. Có bốn cầu thang, hoặc có thể gọi là bốn lối mòn hay bốn con đường, hay cái khỉ gì đó tương tự cũng được, tỏa ra bốn hướng quanh bệ đá. Con đường ở mặt đông bắc dẫn xuống các bờ biển, nơi các thành phố công nghiệp mục ruỗng nằm chen chút san sát, chạy qua những con sóng bạc đầu và những xoáy nước trắng xóa che phủ trên các hẻm núi dưới đáy đại dương, chạy dưới những chiếc máy bay khổng lồ bạc trắng nối đuôi nhau, qua các thành phố trắng màu đá phấn nhưng hoen ố bẩn thỉu, đến tận vùng băng tan, rồi vào vùng băng trồi và cuối cùng là đến vùng băng hà bĩnh cửu. Một mùi cay cay như khói thuốc lá, mùi của quá khứ gần, thỏang qua bên tay trái tôi, tôi liền quay chín mươi độ ngược chiều kim đồng hồ để nhìn về hướng tây bắc. Ở đó có những đụn tan cháy dở và những đám tro phóng xạ cuốn lên, xa hơn nữa, rải rác những giếng dầu, những thung lũng khô cạn nom như cái âu đựng than đên sì cháy âm ỉ, bên trên và quanh miệng ngong nghòeo những dải nhựa đường, khói a-xít bốc lên ngùn ngụt, và xa nữa, tôi trông thấy những cuộn khói than tỏa ra từ các đầu tẩu hơi nước, những đòan người đói khát kéo theo xe cảng đi ngang dọc thảo nguyên, và ở tít đằng xa nhất, những bầy chim mòng biển ăn rác rưởi lượn trên mặt nước tối đen, trên lớp bằng mòng và trên tầng đất đóng băng vĩnh cửu trong buổi chiều tối kéo dài vô tận. Tôi quay sang hướng tây nam, đưa mát nhìn khắp các đầm lầy nước mặn đầy vẻ dữ tợn, nhung nhúc lòai giáp xác, khắp các cánh đông nhan nhản lũ chim ăn thịt khổng lồ với bộ lông vàng nhạt đang lao bổ xuống những đàn hipparia (Lòai động vật tổ tiên của lọai người ngày nay.) Tôi trông thấy một con ta-tu với cái mai như làm bằng đồng, to phải bằng chiếc Cherokee của Marena đang chui xuống một cái khe cạn, tiếp đến là một bầy khủng long bay, với sải cánh dài tới bốn mươi feet phủ lông tơ vàng óng, lượn theo hình xóay ốc trên xác những con cá sấu khổng lồ bên bờ trái đường biển Kỷ Phấn Trắng (Tức một đường biển nông vào đường kỷ Phấn Trắng từng ăn sâu vào lục địa Bắc Mỹ, nó kéo dài từ vịnh Mexico ăn thông ra tận Bắc Băng Dương, chia lục địa Bắc Mỹ thành hai nửa), và càng ra xa, càng xuất hiện nhiều sinh vật, nhiều địa danh, nhiều thời kỳ, nhiều giai đọan của quá khứ, giống như những bức tranh họat họa khắc vào rãnh núi mấp mô, kéo ra xa mãi cho đến khi tôi phải tiếp tục quay người sang trái. Ở đằng đông năm, bình minh đã xòe những ngón tay móng vuốt đỏ như máy lên vương quốc của những điều có thể xảy ra, một vùng đất trải rộng tít tắp, vượt qua cả nơi đường chân trời chạm vào mặt đất, tôi có cảm giác như đang đứng trên một hành tinh lớn bằng sao Mộc, hoặc không… phải nó là đang đứng trên một cánh đồng phẳng lỳ và mênh mông bất tận, và vì không khí trong vắt hòan tòan, hay chính xác hơn là chẳng hề có một không hí nên tôi tưởng như thấy rõ mồn một từng sự kiện ở đằng xa nhất, rõ như thể chúng ở ngay dưới chân tôi. Nhiều sự kiện quá. Quá nhiều.

Tôi tiếp tục chậm rãi quay người ngược chiều kim đồng hồ như hình phải chiếu qua gương của chiếc kim giây trên mặt chiếc đồng hồ hiệu Oyster Perpetual của Lindsay Warren. Giai đọan phát tác cuối cùng của Người Chèo Xuồng Già đã bắt đầu, đó là lúc anh cảm thấy cái mà công nương Koh gọi là “những con gió khác”. Jed 2 giải thích rằng ý bà ta muốn nói tới các “yếu tố”, hay năng lượng vô hình được hình tượng hóa. Với tôi, thứ đầu tiên tôi thấy thuờng là sức nóng. Nhìn nó hơi giống một bức ảnh chụp bằng hồng ngọai, duy có điều hơi nóng bức xạ từ các cơ thể sống, từ mácmóc và từ mặt đất lại có mày nâu như thuốc màu cũa hang Day-Glo và có múi như rượu rum lẫn với mùi ớt. Tiếp đó, thêm nhiều hình ảnh xuất hiện trong bức tranh: những tia sáng lóng lánh như kim cương tuôn ra từ mặt trời cháy rực, nhảy nhóc quanh trái đất và rơi trở lại mặt trời, những đợt sóng âm có màu nâu xám xịt truyền đi hàng nhìn tỉ byte thông số vô dụng, song siêu âm thì có mày gần như hỗn hợp tạp ra khí trộn xanh tím với da cam nếu chúng không thành ra màu xám, và khi giọt nước nhận thức của tôi lan ra đến một giới hạn nhất định, cơn lốc xóay của những tia gamma màu lục lam chiếu xuyên qua người tôi như những viên đạn súng lục bắn vào bầy ruồi vàng. Tôi tưởng như nghe thấy cả tiếng thiên thạch xé gió lao về phía trái đất, tiếng các địa tầng và chạm nhau, tiếng năng lượng tích tụ lại trong các khối đá hoa cương chồng chất, và dường như tôi có thể quan sát thấy lực hấp dẫn – nó có màu đỏ tía như quả dâu tằm – phóng ra từ trái đất, hút về phía những ngôi sao tối mờ và tan biến vào những khối ap xe đang tồn tại đó, tôi thậm chí thấy cả các hố đen in bóng lờ mờ lên những đám mây bụi vũ trụ. Rồi tôi bắt đầu nhận thấy những năng lượng nhỏ hơn, hay ta nên nói là yếu hơn, năng lượng của sinh vật sống, hơi nước bốc lên từ cây cối phát sáng màu xanh lá cây và đất son, màu da cam lạnh lùng từ những cây đang bóp nghẹt cây bên cạnh, những vệt chất phát tiết của các con vật kéo đồng lọat đi theo chúng như những hạt xòan trên sợi dây. Và cuối cùng, tôi nhận ra năng lượng của con người. Nhu cầu bức bách về tình dục có màu đỏ rực lên đèn hiệu giao thông trên đường cao tốc, lan tràn khắp các nơi có người ở như những gợn trên đường cao tốc, lan tràn khắp các nơi có người ở như những gợn lăn tăng trên mặt hồ chứa dầu, rải rác những đốm sáng nhấp nháy của cơn cực khóai và tôi nghĩ tôi có thể cảm nhận được mùi vị của chúng từ xa và cái vị đó giống như vị nhím biển. Những tin sáng và hồ quanh trắng xanh của sự sợ hãi lan khắp mặt đất như những vết rạn nứt, tụ lại thành sét hòn ở các trường học, bệnh viện và những nơi đang có chiến sự. Yai – sự đau khổ, hay khói của sự đau đớn – bốc lên như sương sớm từ những giọt sương đẫm máu đang sôi lại dưới mặt đất. Nó có màu xám xanh gần như màu hoa ỏai hương nhưng không đẹp đẽ được như thế. Nó tụ lại như những cuộn khói, những dải sương mù, những đám mây. Nó có mũi đúng như Jed 2 đã tả, cái mùi mà anh ngửi thấy ở những con vật bị tra tấn cho đến chết, cái mùi lạ lùng như mùi ngược lại của mùi quế. Nó là thứ tinh chất mà những người khói ưa thích nhất.

Như tôi nghĩ tôi đã từng giải thích, chữ yai trong tiếng Ch’olan có nghĩa là “đau khổ”, nhưng nó được hiểu là “khói đau đớn” hay “sự đau đớn dùng để dâng cúng thần linh”, hoặc các bạn có thể hiểu là “sự hành xác”. Từ ngược nghĩ của nó là je’elsaj, nghĩa là “niềm vui” hay “niềm hạnh phúc”, nhưng được hiểu theo nghĩa bị động hơn, như “an nghỉ” hoặc “thanh thản”. Nhưng ngay cả khi đã đứng đến vài giờ để quan sát chân trời đằng đông, tôi vẫn thấy yai dày đặc như một đám mây sát chân trời đằng đông, còn những khỏang thời gian ngắn ngủi của je’elsaj chỉ như mấy chóp núi phủ lớp cỏ mày vàng xanh lá ra đây đó qua màn mây mù. Quả là một chiến không cân sức, - tôi thầm nghĩ. Nếu anh chọn ra một người bất kỳ, cộng những khỏang thời gian hạnh phúc và đau khổ của anh ta và đem so sánh, anh sẽ thấy chẳng khác nào so với một giọt nước với một ga lông. Và càng nhìn ra xa… hừ, trước giờ tôi cứ nghĩ tương lại sẽ tốt đẹp hơn cơ đấy, cứ tưởng người ta sẽ chán ghét chiến trang, sẽ chữa khỏi bệnh tật hay ít ra cũng cho tất cả lòai người dùng phê pha những viên thuốc hạnh phúc và đặt họ ngồi trước một màn hình hai tỉ pixel… nhưng thay vào đó, càng nhìn ra xa, tôi càng thấy đám mây yai càng lan rộng khắp, và trong hằng hà sa số những thế giới sẽ tồn tại trong tương lại, không một thế giới nào có quá vài hòn đảo je’elsaj lác đác nhô lên giữa các đám mây. Vì một lý do nào đó, tương lại sẽ chỉ tồi tệ đi.

Tuy thế, tôi vẫn cố đấm ăn xôi. Nhưng càng đếm, càng cộng và so sánh, tôi càng cảm thấy mình giống như… Marie Curie, chẳng hạn thế, và ai đó vừa đưa cho tôi chín tấn quặng uranit và bảo tôi tách hết uranium trong đó ra; và sau ba năm, tôi cho ra sản phẩm là một tí cặn lắng dưới đáy chiếc ống nghiệm cuối cùng, nó mỏng mang đến mức chẳng ai biết có nó ở đó nếu nó không sáng lóe lên.

Cuối cùng, tôi bỏ cuộc.

Thật ra cũng chẳng có gì là lạ, - tôi nghĩ. Nếu so sánh tưong quan thì sự đau khổ mạnh hơn vô số lần. Bất cừ ai từng trải qua sự đau đớn thật sự đều biết rằng người ta sẵn sàng đánh đổi một giờ của bất cứ niềm vui nào để để tránh một phút đau đớn thật sự. Tôi cứ suy nghĩ mãi về đứa bé với những viên sô cô la Milk Dud trên đọan băng ghi hình, mặt nó xị xuống, mếu máo, nước mắt nước mũi ràn rụa, vậy mà mới một vài phút trước, nó còn vui vẻ, phấn chấn, tận hưởng một ngày tuyệt vời, có lẽ là tuyệt vời nhất trong đời cho đến lúc đó, và bất thình lình, tất cả đổ vỡ tan tành. Hãy nhìn cái hố sâu không thể lấp đầy ngăn cách giữa cảm giác của đứa trẻ trên đọan băng và cảm giác của chính nó chỉ vài phút trước, cái hố ngăn cách đó sẽ vĩnh viễn đeo đẳng nó dù có đi đến bất cứ đâu… và khi thấy cái hố ấy, người ta hiểu rằng chỉ còn một cách giải quyết duy nất, đó là làm cho vũ trụ biến mất vĩnh viễn và ngày lập tứ, vì nó quá lhủng khiếp và không hạnh phúc nào, dù lớn đến đâu, có thể bù đắp được. Cho dù chỉ một tuần nữa, ai đó sẽ tìm ra cách chữa trị mọi bệnh tật và ngăn chặn tuổi già, cho dùng càng ngày hôm ấy, ai đó sẽ phát triển thành công phản ứng hạt nhân năng lượng thấp, phát minh ra máy dịch chuyển trong không gian và món bánh rán ngon lành không béo, và sau đó là cả một nghìn tỉ năm hạnh phúc không có chết chóc thì cũng không đáng để thế giới tiếp tục tồn tại chừng ấy thời gian, vì trong lúc đó đã có thêm nhiều đứa trẻ phải trải qia nỗi thất vọng tưong tự và không điều gì xảy ra sau đó có thể cân bằng được “nỗi đau lớn như độ sáng biểu kiến của một ngôi sao” ấy, dù chỉ một phần nhỏ đến đâu. Nếu anh có dù chỉ một phần nhỏ đến đâu. Nếu anh có dù chỉ một mảy sự thấu cảm, anh sẽ biết rằng một nỗi đau như thế có thể xóa sạch mọi điều tốt đẹp trong suy nghĩ của một người về thế giới. Còn nếu anh không có sự thấu cảm, nỗi đau đó sẽ xảy đến với anh để anh tự ngộ ra. Và có những người cho rằng họ không bào giờ có cái cảm giác đó… ừ, họ có thể là người tốt, nhưng thích phủ nhận… họ như những đứa trẻ ngôi trong xe, đi ngang qua một đàn bò và bảo nhau rằng bỏ thật đáng yêu khi thành món hamburger. Mỗi nỗi đau như thế không thể xoa dịu, không thể nguôi ngoai, không thể bù đắo, không thể bỏ qua. Và hơn hết thảy, nó không thể được phép lập lại. Dĩ nhiên, “nỗi đau lớn như độ sáng biểu kiến của một ngôi sao” là cách nói sáo rỗng. Cũng như nói “tốc độ ánh sáng”. Nó là thứ mà ai cũng biết và đôi khi nói ra mà chẳng hiểu nghĩa là gì sất. Tuy nhiên, khác với “tốc độ ánh sáng”, anh có lý do để không hiểu từ kia vì anh sẽ bỏ cuộc ngay khi bắt đầu hiểu. Anh sẽ chạy ngay khỏi phòng và trốn rúc vào bồn tắm. Và chỉ với sự tự dánh lừa bản thân ghê gớm anh mới có thể tiếp tục làm bất cứ điều gì khác. Hừ, sự đánh lừa đó có lẽ vẫn tiếp diễn cho đến tận ngày hôm nay. Nhưng giờ đây, chúng ta đã có thể khiến tất cả chám dứt. Và chúng ta biết điều đó là điều nên làm…

Òai.

Tôi chóng mặt. Tôi rời mắt khỏi đường chân trời và lấy lại thăng bằng. Đỡ rồi.

Chết tiệt. Tôi vẫn nghe thấy tiếng kêu gào của những linh hồn chưa ra đời.

Và cũng chẳng có gì là lạ, - tôi nghĩ. Chúng ta lôi cổ họ đến với thế giới, đặt lên một tay họ chín tấn kim lọai độc hại và nửa gram chất phát sáng lên tay kia, và chúng ta muốn họ cư xử như vừa nhận được một giao kéo công bằng. Người ta nhất trí phá bỏ những bào thai mà sau ngày cuộc sống của chúng chắn chắn sẽ đau khổ, những đứa trẻsẽ dược sinh ra với bệnh vảy cá, ví dụ thế, nhưng họ bỏ mặc không phá những đứa trẻ sẽ được sih ra với hội chứng khiến chúng đau đớn hàng ngày.

Vấn đề là anh không có nghĩa vụ phải làm điều tốt đẹp ngay cả với người đang sống chứ chưa nói gì đến người chưa có mặt trên trời, nhưng anh có nghĩa vụ không được làm họ đau đớn. Mà cho họ một ý thức tỉnh táo chính là làm họ đau đớn, ý thức tỉnh táo có lẽ là một trong những mánh bẩn thỉu nhất mà gien di truyền dùng để tái tạo bản thân chúng, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải vào hùa với chúng. Với chúng ta, ý thức tỉnh táo chẳng là gì ngòai sự sai lầm.

Tôi tợp một ngụm Crusan.

Vào ngày Chúa tể 4, Bóng tối 8, 0.0.0.0.0, tức ngày 13 tháng 8 năm 3113 trước công nguyên, tổ tiên của chúng ta đã lập một giao kèo với tổ tiên của họ để được ban con cháu. Để có các thế hệ hậu duệ cúng tế đồ ăn của họ, tưởng nhớ họ, ngợi ca họ và quan trọng hơn hết là cúng cho họ chất men của sự đau đớn. Je’elsaj là dành cho chúng ta, còn yai là dành cho những người khói. Họ thèm nó nhưng nguời sành rượu nho thêm một chai Haut-Brion năm 1947, như con bướm thêm nước đường, hoặc như những thêm nước đường, hoặc như những tay hâm mộ đau xe thích xem cảnh đâm nhau.

Nhưng điều đó chỉ kéo dài, rất dài chứ không kéo dài mãi mãi. Chúng ta phải dâng cho những người khói – hay gọi cách khác là tổ tiên, thần thánh hay gì gì đó – dù những gì chúng ta nợ họ, nhưng chỉ cẩn đủ thôi, không cắn hơn.

Vì vậy, những Người Đếm Mặt Trời Vĩ Đại, những Người Thông Thái, đã tính tóan rằng ngày Chúa tể 4 là ngày nghĩa vụ trả nợ có thể hòan thành. Đó là ngày các Hậu Duệ phải làm điều cần làm.

 

 

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hải Tặc Ma Cà Rồng

Thể loại: Dị Năng, Khoa Huyễn

Số chương: 52


Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Thực Nghiệm Đảo

Thể loại: Khoa Huyễn

Số chương: 83