21 “Này, Mặc. Mặc Diễm, chờ tôi với, đừng có đi nhanh như vậy. ” Duy Nhược Hề chân ngắn cố gắng đi theo sau Mặc Diễm, Mặc Diễm ột mét tám mươi mấy, người cao chân dài, đi một bước bằng hai bước của Duy Nhược Hề.
22 Duy Nhược Hề khóe mắt nhìn một bóng dáng nho nhỏ quen thuộc. Bên ngoài có màu xanh nhạt, có 4 cặp chân, còn có hai cái càng thật to, đang hướng bên cạnh bò đi.
23 “Vẫn là đừng nên đem đưa giáo sư Trần, bằng không ông ấy lại hỏi đông hỏi tây. ”“Leng keng, leng keng” Có tiếng chuông cửa. “ Tiểu Hạo, con ra mở cửa, nhìn xem là ai tới” Duy mẹ nói với Tiểu Hạo.
24 “Tiểu Mẫn, ai. . , kỳ thật anh không phải quên chuyện bọn họ đã đối đãi với Tiểu Hề như thế nào. Nhưng mà mấy ngày hôm trước không biết chị cả làm sao mà tìm được anh.
25 Duy Nhược Hề xoay người thấy một phụ nữ khoản hơn 40 tuổi, trên mặt trác phấn thật dày, chỉ cần gương mặt hơi động một chút là có thể nhìn thấy bụi phấn bay bay.
26 Duy Nhược Hề lập tức đỏ bừng mặt, thực dọa người a, vì sao mỗi lần như vậy đều bị anh ta nhìn thấy. “Cám ơn anh” Duy Nhược Hề lẩm bẩm, thanh âm cực nhỏ nói.
27 “Tinh thần lực từ cấp 6 đến cấp 7 có đặc thù, khi nhắm mắt lại có thể cảm thụ được vật thể xung quanh cách 2 mét. ”“Tinh thần lực cấp 8 đến cấp 9 có thể di động được vật thể nhỏ như bút, sách vở, chén bát.
28 Bóng dáng màu lam? Đó là cái gì vậy? Duy Nhược Hề mở to hai mắt nhìn, lúc này, cùng một vị trí khi nãy cũng có một bóng màu lam tiếp tục lóe qua. Màu lam? Chẳng lẽ là Mê Huyễn quái vật giống như lần trước nàng gặp? Trời ạ, đến tận 2 đứa, chúng nó sẽ không quang minh chính đại ngay sau lưng phóng viên chạy loạn chứ? Nhìn đám đông cùng cảnh sát xung quanh, hình như không ai phát hiện ra bọn chúng.
29 Duy Nhược Hề lập tức hưng phấn gật đầu,“Đúng vậy, đúng vậy, đại ca, đây là con cua. ” Hắc hắc, con cá mắc câu. Người qua đường giáp:“Cô gái, con cua cô mua thật lớn nha.
30 Duy Nhược Hề làm cho Lí Đa Hải ứng phó phóng viên một chút, sau đó nàng liền đi vào phòng giữ tươi để vào Mặc Trạc bắt cua. Vào phòng giữ tươi mới thấy rõ Lí Đa Hải đã chuẩn bị này nọ cho nàng tốt lắm.
31 “Còn nữa, không cần lo con quái vật phía sau cô, hiện tại chỉ cần tĩnh tâm. ”Duy Nhược Hề cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe Mặc Diễm nói nhiều như vậy.
32 Duy Nhược Hề nhìn nhìn thời gian, liền chạy vào trong không gian, đến nằm trên tấm thảm lông kia nhìn hoa đào trên đỉnh đầu. Duy Nhược Hề không khỏi cảm thấy chút hồ đồ, chẳng lẽ là do cây đào trên đỉnh đầu gây ra?“Xích, làm sao có thể do cây đào gây ra được, không có chuyện đáng ngạc nhiên như vậy được.
33 Bé thật sự không dám đi tìm bác. Bình thường vào giờ này bác giúp việc đều có mặt làm vệ sinh. Duy Nhược Hề có thể nhờ bà giúp việc pha sữa bột cho Tiểu Hạo.
34 “Ba, Tiểu Mẫn không phải ý tứ này. Tụi con chỉ muốn hỏi một chút nguyên nhân Tiểu Hề bị phỏng thôi. ” Duy Lương Thành thay vợ mình giải thích, “Tiểu Hề bình thường rất ngoan, không có khả năng con bé đi phá phách.
35 “Tiểu Hạo ở nhà có ngoan không nha? Làm sao vậy? Như thế nào lại mang vẻ mặt mất hứng này a?”“Mẹ, Tiểu Hạo ở nhà thực ngoan, bà nói hai đứa con là hai đứa nhỏ hiểu chuyện.
36 Duy Nhược Hề đứng đó nghe mẹ kể về ông nội về bác về bà Lan các hình ảnh lại tiếp tục hiện lên. “A, đầu. . . Đau quá. “Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, nhịn không được gọi ra tiếng.
37 Không biết có phải do hôm qua bị ngất đi hay không mà Duy Nhược Hề hôm nay ngủ đến giữa trưa. Nếu Duy mẹ không kêu dậy ăn cơm Duy Nhược Hề nghĩ rằng nàng còn có thể ngủ thêm.
38 “Tiểu Hể cũng đồng ý đem kim đào mừng thọ tặng cho ông nội trong lễ thọ là tốt nhất phải không?” Duy ba ánh mắt trong suốt nhìn Nhược Hề, “Vậy mà mẹ con nói tặng kim đào mừng thọ là rất tục khí.
39 Duy Nhược Hề đem tấm thảm lông màu đen đặt dưới cây đào, nhưng mà cây đào kết trái rồi, cô muốn vừa nằm vừa ngắm hoa nên kéo tấm thảm đến gần dưới cây Táo.
40 Duy Nhược Hề trừng mắt thật to, cô cảm thấy hoàn toàn choáng váng, cảm thấy hơi giật mình khi nhìn ba cây ăn quả trước mắt. Mà ba cây ăn quả trước mắt Duy Nhược Hề cũng toàn bộ ngây người.