61 Bên kia có người nghe máy, một giọng nữ quen thuộc vang lên. Hứa Tâm Lam lập tức nghe ra chủ nhân giọng nói đó: “Mạc Tử Kỳ ?”“Hứa Tâm Lam?”Đầu kia dương như còn có chút âm nhạc, Hứa Tâm Lam lập tức thắc mắc hỏi: “Sao cô lại ở cùng một chỗ với Lam Hạo? Anh ấy đâu?”“Ngại quá, anh ấy hiện tại không có ở đây!” Không đợi Mạc Tử Kỳ nói xong, Hứa Tâm Lam liền tức giận cắt đứt điện thoại di động, miệng bất mãn nói thầm: “Lam Hạo này làm cái gì? Thế nhưng lại cùng người phụ nữ tên Mạc Tử Kỳ kia thông đồng ở cùng một chỗ?”Khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vận Nhi trong nháy mắt suy sụp xuống, Hứa Tâm Lam vội vàng hoà giải : “Vận Nhi, cậu đừng sốt ruột, người phụ nữ kia đắc ý không được bao lâu đâu, đêm nay cam đoan cậu sẽ áp chế cô ta thôi!”“Bọn họ có phải đã ở cùng một chỗ hay không?”Vận Nhi cảm thấy có chút ủy khuất, hình như cô đã quên, Mạc Tử Kỳ chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô.
62 “Anh ba, thật là bất công nha, em cũng không có!” Hứa Tâm Lam đứng bên cạnh bất mãn hừ hừ. Kỳ thật, nhìn tình huống bây giờ Vận Nhi và anh ba của cô có vẻ xứng đôi, chỉ tiếc, Hứa Minh Dịch không phải kiểu hình mẫu mà Vận Nhi thích.
63 Một cỗ hơi thở quen thuộc, đôi mắt u lam, Vận Nhi vừa quay đầu lại, liền ngã vào trong đại dương xanh thẳm trước mặt kia. “Anh…”“Chúng ta lại gặp mặt, tiểu mỹ nữ !” Riche một thân âu phục với áo khoác dài, trong tay cầm Champagnes, chậm rãi đi về phía cô.
64 Một đen một trắng phối hợp, tuấn nam mỹ nữ, tập trung tất cả ánh mắt của mọi người, thật xứng đôi nha!Vận Nhi có chút tự giễu nở nụ cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
65 Rời khỏi bữa tiệc tráng lệ, Vận Nhi ôm chặt thân thể, mang giày cao gót đi trên đường cái rộng lớn, bóng dáng mơ hồ in ngược trên đường lạnh giá, lờ mờ mà cô đơn, kéo dài trên mặt đất, nơi này là khu của những người giàu có, rất ít có taxi chạy qua.
66 “Anh luôn luôn tuyệt tình với phụ nữ như vậy sao ?” Vận Nhi không kìm lòng được, hỏi ra miệng, nói ra rồi cô lại phát hiện hình như mình có chút lắm miệng.
67 “Vận Nhi, mắt em làm sao vậy?” Lam Hạo đánh giá sắc mặt tiều tụy, đôi mắt có chút sưng đỏ của Vận Nhi, quan tâm hỏi. Ngày hôm qua, sau khi cô rời đi trong lòng anh vẫn luôn lo lắng, cho nên giữa trưa mới hẹn cô ra gặp mặt.
68 Edit: Bướm Giang Hồ"Vận Nhi, Vận Nhi, mi đã nghe nói chưa? Riche muốn tới trường học của chúng ta mở buổi biểu diễn ca nhạc, mi có biết chưa? Nghe nói, đây là buổi biểu diễn đầu tiên của hắn sau khi trở về nước đó? Nhưng hắn lại chọn trường học của chúng ta.
69 Edit: Bướm Giang Hồ"Chị?" Khi Tô Ân Huệ xuất hiện trước mặt Tô Vận Nhi, thật khiến cô rất ngạc nhiênSao Tô Ân Huệ lại tới trường học tìm cô?Hứa Tâm Lam thức thời nhận thấy ánh măt Tô Ân Huệ nhìn thẳng vào Tô Vận Nhi, lặng lẽ tránh đi chỗ khác.
70 Edit: Bướm Giang HồĐôi mắt Tô Ân Huệ không hề dao động nhìn dung nhan như được đao khắc của Âu thừa Duẫn, dung mạo vẫn giống như lúc trước đã khắc sâu vào trong đầu cô, khiến lòng cô không nhịn được mà gợn sóng.
71 Edit: Bướm Giang HồTô Ân Huệ không nhớ rõ mình đi ra SK, đi khỏi tầm mắt của Âu Thừa Duẫn như thế nào?Bên tai của cô vẫn quanh quẩn lời nói tuyệt tình và ánh mắt lạnh như băng của anh, cô xứng sao?Đúng vậy, cô không xứng!Nước mắt bị gió thổi khô, vết thương trong lòng đau đớn kịch liệt, khiến cô thương tích đầy mình.
72 Edit: Bướm Giang HồTrong mắt Âu Thừa Duẫn toát lên sự chân thành, thiếu chút nữa khiến Vận Nhi rơi vào đó, nhưng là cô rất rõ ràng thân phận của mình, Âu Dương phu nhân, vị trí này cũng không phải của cô.
73 "Anh buông tôi ra!" Vận Nhi kháng cự lại sự đụng chạm của Thương Nhĩ Kỳ, tránh ra khỏi lồng ngực của anh, lại bị anh ôm vào trong ngực chặt hơn. Trong lúc nhất thời, tất cả xe phía sau bọn họ đều bị chiếc Rolls-Royce màu đen mới tinh kia chặn lại.
74 Nhờ việc cải trang hoàn hảo, khuôn mặt tuấn tú dưới mũ lưỡi trai của Thương Nhĩ Kỳ bị che khuất hơn một nửa, nếu như không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhận ra anh chính là siêu sao Riche.
75 Một cái ôm nhẹ nhàng mang đến cho hai người những rung động khác thường, giống như thời gian dừng lại ở thời khắc này,Vận Nhi cảm thấy được sự ấm áp mà Thương Nhĩ Kỳ mang đến cho cô, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, bỗng nhiên cô lại quên đẩy anh ra.
76 Phải chịu đừng nỗi đau Tu Vũ trở thành người thực vật, cô không chắc mình có còn sức lực để tiếp nhận hậu quả nghiêm trọng hơn thế hay không, nhưng cô biết, vào giờ phút này, cô thực sự cam tâm tình nguyện.
77 Vận Nhi quay đi, cười cười tự giễu mình, mới vừa đi được hai bước, chiếc xe Bentley bạc đã lái về hướng cô, chiếc xe càng đến gần, Vận Nhi cảm thấy tim mình đập càng nhanh.
78 Vậy thì từ giờ phút này, hãy yêu tôi!Lời anh nói luôn bá đạo như thế, khiến cô kinh hỉ không thôi, một Âu Thừa Duẫn như vậy, bảo cô phải yêu anh như thế nào?“Không về nhà sao?” Vận Nhi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đây không phải là đường về Âu Viên, mà là đường cô vẫn rất quen thuộc, trở về nhà họ Tô.
79 “Tôi rất rõ ràng chính mình đang nói cái gì!” Âu Thừa Duẫn trả lời Vận Nhi bằng nụ cười tao nhã mê người, như gió xuân thổi qua hai má Vận Nhi, cô mê man nhìn anh, chỉ nhìn đến bạc môi anh khẽ mở, phun ra lời nói động lòng người: “Vợ của Âu Thừa Duẫn tôi, là em, Tô Vận Nhi!” Thời điểm anh nói những lời này, ánh mắt cũng nhìn về phía Tô Ân Huệ ngồi ở đối diện Vận Nhi.
80 Gần nhất là một tháng trò chuyện một lần, nghe thanh âm kia quen thuộc, tuy rằng chưa từng nói nhiều, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy được sự ấm áp. Vận Nhi đem nó bỏ vào túi xách, lại tiện tay cầm mấy thứ vật dụng hàng ngày bình thường vẫn hay dùng, mặc dù ở nhà họ Âu cái gì cũng không thiếu, nhưng cô vẫn quen dùng đồ của mình.