41 "Anh đem đến vài thứ đến cho em. " Phạm Tu Vũ đưa mấy cái túi giấy cầm trong tay cho Ân Huệ, bên trong túi có đồ để mặc, để dùng, để ăn. Anh luôn rất cẩn thận, chu đáo, việc gì cũng nghĩ thay cho Ân Huệ.
42 "Sao vậy? Anh Tu Vũ?" Vận Nhi nghe được giọng nói nặng nề bên kia đầu dây, lập tức đề cao cảnh giác. "Bây giờ em đang ở đâu?" Phạm Tu Vũ rất quan tâm đến Vận Nhi, có lẽ bởi vì Vận Nhi là em gái của Ân Huệ nên anh cũng có tình cảm yêu thương quan tâm cô.
43 "Anh ba. " Vận Nhi ngẩng đầu, nhận ra người mới tới, cô cất tiếng chào ngọt ngào. Lúc trước đã gặp qua Hứa Minh Dịch vài lần cho nên cô biết anh. "Wow, thật hiếm có nha! Anh ba luôn bận bù đầu thế mà có thể về nhà ăn cơm kìa.
44 "Cô ấy hấp dẫn quá nhỉ?" Vẻ mặt Tâm Lam sùng bái nhìn người đẹp đã đi khuất bóng kia, hai tay chắp lại đặt ở trước ngực :"Không ngờ học trưởng Lam Hạo lại mời cả đại minh tinh ấy đến nữa, thật sự là cô ấy quá đẹp.
45 Tô Ân Huệ nhìn chăm chú con người cao lớn, đứng trong nghĩa trang lạnh lẽo thê lương kia. Cô rất muốn bắt lấy nỗi xúc động của anh: "Thừa Huyền, xin lỗi" Ân Huệ che mặt khóc nấc lên "xin lỗi, thật xin lỗi….
46 Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có một cái ôm ấm áp, giữ cả người Vận Nh lại, xoay người lại, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt Vận Nhi. Vận Nhi lập tức như bị ngã xuống giếng, cô vùng khỏi vòng tay ôm ấp của Lam Hạo: "Học trưởng, cám ơn anh.
47 Buổi tiệc ăn mừng kết thúc thì đêm đã khuya, Vận Nhi cự tuyệt chuyện Lam Hạo muốn đưa cô về, nhưng Lam Hạo vẫn cứ kiên trì. Đúng lúc đó, cứu tinh của cô xuất hiện, là Hứa Minh Dịch: "Tâm Lam, Vận Nhi, về thôi.
48 Tín sửng sốt vài giây, ánh mắt Thừa Duẫn lập tức u ám vài phần, ngón tay siết mặt bàn: "Tôi hỏi anh, Vận Nhi ở đâu?" A…. . Vợ là của anh ta, như thế nào lại hỏi anh?"Tôi lập tức đi thăm dò.
49 Ở trong lòng, Vận Nhi thầm mắng Âu Thừa Duẫn mấy lần, như thế mới hết giận nằm trên chiếc giường lớn màu hồng nhạt của mình, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà.
50 Âu Thừa Duẫn nhìn Tô Vận Nhi hai tay chống nạnh, thở phì phì đá cửa đi vào, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong xinh đẹp, không nghĩ tới cô bé này lại còn có một mặt hung dữ như vậy.
51 Từ trước đến nay, cho dù người ngoài có đánh giá anh như thế nào đi nữa, Thừa Duẫn vẫn không để ý. Hiện tại bởi vì một câu nói của Vận Nhi, anh lại chết tiệt tự dưng đâm ra hoài nghi bản thân mình.
52 Nam Cung thần không thèm chấp Tiêu Trác, anh vẫn còn đang nghĩ đến cô bé bướng bỉnh kia, khuôn mặt tuấn tú khó đăm đăm của anh chợt hiện lên một vẻ trìu mến khác lạ, như là yêu thương như là tiếc nuối, còn mang đậm một vẻ quyến luyến.
53 Tô Vận Nhi ra tới đại sảnh SK, đã thu hút được vô số ánh mắt tò mò. Cô đi nhanh ra ngoài, chui vào một chiếc tắc xi, rời khỏi nơi làm cho cô cảm thấy khó thờ.
54 Sau lần gặp Thừa Duẫn ở SK đến nay đã gần một tuần nhưng vẫn chưa gặp lại anh. Mỗi ngày Tô Viễn Hàng phái tài xế đưa rước cô tới công ty, lúc cô ra khỏi nhà anh đã không còn ở nhà, buổi tối khi cô về anh cũng chưa có về.
55 “Tổng giám đốc, những hợp đồng tháng trước của chúng ta đều bị SK giật mất, vài sản nghiệp đứng dưới tên anh cũng bị chủ tịch Phạm thu hồi. ” Người thư kí tài giỏi đem những tin tức gần đây nhất báo cáo cho Phạm Tu Vũ nghe.
56 Trong đầu Vận Nhi lập tức cảm thấy trống rỗng, cảm nhận thấy một hơi thở cuồng nhiệt ở trên mặt mình, môi cánh hoa có một loại cảm giác ngưa ngứa ma dại như có người đang cắn cắn, trong khoảng thời gian ngắn, cô thế nhưng lại quên mất phải phản kháng.
57 “Anh Tu Vũ, sao chỉ có một mình anh,chị của em đâu ?” Tô Vận Nhi có chút ngoài ý muốn khi Phạm Tu Vũ lại chủ động tìm cô, mấy ngày nay hình như cha có chút cảnh giác với chị, cô mới gọi điện thoại cho chị, muốn chị chờ tiếp qua vài ngày lại gặp mặt.
58 Nhưng dưới đáy lòng anh luôn có một thanh âm cảnh báo cho chính mình, Tô Vận Nhi không phải Tô Ân Huệ, anh không thể đem sai lầm của Tô Ân Huệ trút lên thân thể cô.
59 “Không có !” Vận Nhi thốt ra, liền thấy được trong mắt Âu Thừa Duẫn sáng lên, không phải cô sợ, chỉ là cô đoán không ra tính tình anh, không biết khi nào thì anh lại làm ra hành động kinh người.
60 Trong đôi mắt Âu Thừa Duẫn sâu không thấy đáy làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ của anh, sau đó đôi tay không an phận của người phụ nữ trong lòng kia cũng bị anh bỏ ra không chút thương tiếc, bạc môi khẽ mở, mặt không chút thay đổi nói: “Ở chỗ này chờ tôi!”Tao nhã xoay người, anh lại lần nữa đi lên lầu.