101 “Vận Nhi, hôm qua cậu chạy đi đâu vậy, tìm khắp nơi cũng không thấy cậu!” Hứa Tâm Lam nở nụ cười, vẻ mặt lấy lòng, bám lấy Vận Nhi có chút ủ rũ không phấn chấn nói, hôm qua cô và Riche cùng đứng trên một sân khấu, thực sự là quá lời rồi.
102
103 Trong miệng Vận Nhi đang ngậm đá bào, sau khi nghe đến lời Âu Dương , một hơi bị sặc nơi cổ họng, nhịn không được ho khan lên : “ Khụ, khụ…”Anh trai, không gần nữ sắc?“ Sao lại có phản ứng này?” Âu Dương vỗ lưng cô, trợn mắt liếc cô một cái.
104 Nghe thấy thanh âm này, không cần ngẩng đầu, Âu Dương cũng biết người tới là ai. Cô quá không nghĩa khí đẩy Vận Nhi tới phía trước, chính mình lui ra phía sau hai bước, vẻ mặt đề phòng nhìn người tới.
105 “Ai, đây là tình huống gì?” Thời điểm Âu Dương kéo ra cửa xe ngồi vào liền cảm giác được không khí có chút không đúng, ánh mắt phẫn hận của Âu Thừa Duẫn từ trên kính truyền đến, trong lòng cô liền kêu không ổn.
106 “Có thể chứ?” Nơi đáy mắt Vận Nhi một bộ dáng hứng thú mong chờ làm cho Âu Thừa Duẫn không đành lòng cự tuyệt, nghiêng người kéo cả người Vận Nhi vào trong lòng tới gần chỗ Tiêu Trác, bình rượu vừa vặn dừng đến trước mặt Tiêu Trác, Âu Dương lập tức lên tiếng cảnh báo: “Ha ha, Tiêu Trác, anh chết chắc rồi!”“Anh là dàn ông, sợ cái gì? Mạo hiểm lớn!” Tiêu Trác phòng khoáng bưng lên chén rượu trong tay, lại bi Âu Dương lấy tay chặn lại: “Chỉnh em vài lần, nào có tiện nghi cho anh như vậy, anh Thiên Hữu, đổi chén hạt tiêu đến cho anh ấy!”“Không phải chứ, em làm thật?” Tiêu Trác nhảy dựng lên kêu, Mẫn Thiên Hữu cười nhẹ theo lời Âu Dương gọi người bưng tới một ly chất lỏng màu đỏ, hương vị mê người lập tức tràn ngập căn phòng.
107 Trong con ngươi sáng của Vận Nhi càng kinh ngạc, ngón tay bị dọa rụt trở về, giương mắt nhìn vào đôi mắt lửa nóng của Âu Thừa Duẫn như bị mê hoặc. "A? Không muốn? Vậy làm sao bậy giờ? Hạt tiêu tư vị cũng không dễ chịu!" Tiêu Trác ở một bên không ngừng thêm dầu vào lửa, Mẫn Thiên Hữu và Nam Cung Thần bị khơi nên hứng trí, giật dây cho hai người trực tiếp biểu diễn tại đây.
108 "Âu Dương, em và Vận Nhi đi ra xe trước chờ anh!" Âu Thừa Duẫn ôm lấy Vận Nhi và Âu Dương đi ra khỏi phòng, đưa chìa khóa xe cho Vận Nhi, cô nhìn thấy đôi mắt đen như mực của anh thoáng hiện lên sự ưu tư mà cô không hiểu.
109 Từ sau đêm đó, Vận Nhi cảm thấy quan hệ giữa cô và Âu Thừa Duẫn đã có biến hóa nhỏ, cô cảm giác ánh mắt anh nhìn cô không còn sự coi thường giống như trước đây, ngược lại nhiều hơn một tia tình cảm khó có thể diễn tả bằng lời.
110 "Tại sao lại như vậy?" Vận Nhi thất thần đi ra khỏi bệnh viện, còn chưa tỉnh lại từ trong sự khiếp sợ vừa rồi, nghe thấy tiếng còi xe chói tai, cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều đảo lộn rồi, một lần nữa trái tim lại bị rơi vào trong một góc hoang vu.
111 Không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh và kì dị, chỉ nghe thấy tiếng hít thở liên tiếp, Vận Nhi mở to đôi mắt, yên lặng nhìn Âu Thừa Duẫn, ngón tay nhỏ nhắn đặt ở trên tờ giấy ly hôn, ánh mắt Âu Thừa Duẫn nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ thật lâu, không nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì, cứ như không nghe thấy lời của cô vậy.
112 Edit: Bướm Giang HồÂu Dương nghe chị Ngọc nói Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi vẫn phân phòng ngủ mới cảm giác được tình thế nghiêm trọng, trước kia Âu Thừa Duẫn từng có nhiều phụ nữ như vậy, lại cô đơn không đụng chạm Vận Nhi, cô có thể lý giải là, anh hai để ý đến Vận Nhi.
113 Edit: Bướm Giang Hồ"Tam tiểu thư không trở về sao?" Vừa rạng sáng ngày thứ hai Tô Thượng Đông liền chạy về nhà họ Tô, bởi vì Vận Nhi, anh ta cũng khó được liền chạy về nhà họ Tô.
114 Edit: Bướm Giang HồCơ thể Vận Nhi cực kỳ mềm mại, mà vũ đạo cũng rất tốt. Thầy giáo đánh giá cô rất cao, lại được Riche giới thiệu, Vận Nhi liền được nhà sản xuất và công ty quảng cáo rất khen thưởng.
115 Edit: Bướm Giang Hồ"Tôi tới giúp em!" Thương Nhĩ Kỳ đi qua, lấy khăn mặt từ trong tay cô, cẩn thận giúp nàng lau tóc, tấm kính bên cạnh giường lớn cho ảnh ngược, nhìn như hai người đang dựa sát vào nhau, trong ánh mắt nhu tình của người đàn ông, chuyên chú nhìn cô gái bên cạnh, cô gái thẹn thùng buông xuống ánh mắt, một nmanf này thực đẹp, thật ấm áp.
116 Tô Ân Huệ bị đẩy ngã xuống sàn đá cẩm thạch, sàn nhà lạnh lẽo thoáng cái kích thích giác quan của cô, cô ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng Âu Thừa Duẫn biến mất khỏi đại sảnh, dường như còn nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán từ bốn phía.
117 Bóng đen bao phủ trước mắt Vận Nhi, Tô Thượng Đông ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Vận Nhi vào trong lòng, mang cô đi về phía xe thể thao, "Anh cả!" Vận Nhi tự biết đuối lý, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh, cúi đầu xuống thật thấp.
118 Điện hạ rất tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!Từ trước trước đến nay đều là Tín tự thân làm việc, xử lí việc của Tô Vận Nhi cũng vậy, chỉ là anh biết phân lượng của cô gái này ở trong lòng điện hạ, có lẽ chính điện hạ cũng không nhìn ra được anh có bao nhiêu quan tâm cô, nhưng mà.
119 "Duẫn. . . . . . " Tô Ân Huệ quay đầu nhìn Âu Thừa Duẫn đứng đó giống như một bức tượng được điêu khắc, nhưng vẫn không thấy anh có biểu cảm gì, có chút mất mát đi theo nhân viên trang điểm vào phòng thay đồ.
120 Ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng nhìn thẳng Vận Nhi, cô theo bản năng né tránh ánh mắt đó, thân thể dán sát phía sau Thương Nhĩ Kỳ, lại phát hiện xung quanh lại nhiều hơn ánh mắt lạnh như băng.