21 Cung Cửu theo dõi hắn, thất vọng, đau lòng, gần như muốn từ ở chỗ sâu trong con ngươi lan tràn ra ngoài. Hắn từ phía sau móc ra cái tẩu, chậm rãi châm lửa, lạch cạch lạch cạch hút hai ngụm mới ổn định được cảm xúc, xua tay với Tư Mã Thanh Khổ nói: “Chưởng môn sư huynh, anh thanh lý môn hộ đi.
22 A Kì chậm rãi quay đầu, khuôn mặt trát phấn trắng dày cộm vặn vẹo thật dữ tợn: “Ngươi nói cái gì?”
“Xem đi, không có cái bóng, thì chính là quỷ. ” A Bảo hướng bên cạnh vừa nhảy, chỉ vào cái bóng của bản thân nói, “Có bóng, là người.
23 Tư Mã Thanh Khổ nói: “Thành thật mà nói đi, con làm sao mà đắc tội ngài ấy?”
A Bảo thực cố gắng ngẫm nghĩ, “Lần đầu tiên nhìn thấy ngài ấy, con không có nhào tới ôm chân biểu đạt ngưỡng mộ, không có cởi quần áo xin ngài ấy kí tên có tính hay không?”
Tư Mã Thanh Khổ gật đầu nói: “Đích xác, đắc tội rất nghiêm trọng.
24 Quyển 2: Di hồn thuật (Thuật di hồn)
Thu thập hành lý lập tức đến địa chỉ ghi trên thư này.
Trong vòng một tiếng đồng hồ, A Bảo lôi kéo Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận đem những lời này lăn qua lộn lại nhìn vô số lần.
25 Cho dù không muốn đến thế nào, đêm đó A Bảo vẫn phải ngủ trên cái giường sắt bé xíu đó.
Lão quỷ coi như rất khách khí với đồng bạn, lại mang thêm một cái ghế dựa nữa đến, Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận mỗi đứa một cái, nhưng mà lại càng khiến cho không gian trong phòng nhỏ hơn.
26
Mao Hoài Đức chờ mong nhìn cậu nói: ” Vậy khi nào chúng ta sẽ bắt đầu?”A Bảo cười tủm tỉm nhìn lại hắn, trong lòng bỗng nảy sinh ý nghĩ độc ác: Nếu Ấn Huyền tổ sư gia không ở đây, cậu nhất định sẽ thả Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận ra hảo hảo tiếp đãi hắn.
27 Nếu muốn bàn đến năng lực hấp dẫn kim loại của tam tông lục phái thì đứng đầu chính là phái Cát Tường.
Khác với các môn phái Thanh Nguyên, Hoàng Phù, Ngự Quỷ dùng pháp thuật giao tiếp với Quỷ Hồn, phái Cát Tường sống nhã nhặn lại an toàn.
28 A Bảo nói: “Vậy Mao Hoài Đức và Khổng Tụng đại biểu cho cái gì?”
Phan Triết nói: “Người. ”
A Bảo nói: “. . . . . . Cám ơn. Ngài thật sự là đã giúp tôi loại bỏ được một đống chọn lựa thật là lớn a!”
Phan Triết nói: “Cậu còn muốn biết gì nữa không?”
A Bảo nói: “Tuy rằng tôi không hiểu cho lắm cái gì mà Mao Hoài Đức là Khổng Tụng, Khổng Tụng là Mao Hoài Đức, nhưng tôi nghĩ đại khái là linh hồn của bọn họ đã từng bị trao đổi qua một lần, hiện tại lại đổi ngược trở lại.
29 Thế nhưng hiệu suất của một buổi tối chỉ học thuộc được có nửa phần phù ngưng hồn tất nhiên không đạt tới được tiêu chuẩn của Ấn Huyền, thế cho nên khi Ấn Huyền nghe lão quỷ báo cáo thành tích, A Bảo cảm thấy được không khí bốn phía đang đông lại thành đá, cả người tựa như đang bị nhốt trong một quả cầu thuỷ tinh trong suốt, thở mạnh cũng không dám thở nữa.
30 Là hắn ta thật sao?
A Bảo giật mình đứng lên chạy ra ngoài.
“Ai, vị khách này! Đồ ăn của cậu còn chưa đem lên nữa mà!” Ông chủ lo lắng vội đuổi theo ra.
31 Tứ Hỉ nãy giờ vẫn chú ý động tĩnh ở cửa, nói nhỏ: “Chúng nó trở ra rồi kìa. ”
Một hàng năm cương thi vừa càn quét vào nhà, mặt không chút thay đổi đi trở ra, hiển nhiên là chúng không thu hoạch được gì.
32 A Bảo nói: “Cảnh ngộ của cô ấy tuy rằng cũng đáng để thông cảm, nhưng cũng không thể lấy đó làm lý do để cô ấy hại người. Những nữ minh tinh kia cũng là vô tội mà, cuối cùng các cô ấy cũng không trở về được.
33 Ngày đầu tiên tới nơi này A Bảo đã đi qua lầu hai một lần.
Nóc nhà thấp bé giống nhau, nhưng phòng khách lại khá rộng rãi, hai mặt đều là cửa sổ lớn, có thể nhìn thấy lá cây ở hai bên nhà gỗ đang rung ra rung rinh.
34 A Bảo nhìn Đồng Hoa Thuận bị nhu nhu thành một cục tròn vo trong lòng bàn tay, lại nhìn Khâu Cảnh Vân đang ngồi ở dưới đất giống như một ngọn núi lửa ngủ đông không biết khi nào thì sẽ sống lại, buồn bực nghĩ: có ai nói cho ta vì cái gì sự tình lại phát triển đến mức quỷ dị thế này không? Làm đương sự cậu bị tên bên cạnh bỏ quên, làm đại nhân, cậu bị xem nhẹ, làm người, cậu bị cô lập.
35 Xe chạy một đường quay về thị trấn nhỏ, dừng lại trước cửa hàng cho thuê sách. Lão quỷ xuống xe mở cốp, lấy ra hai cái túi to đùng đựng đầy những vật dụng sinh hoạt hàng ngày.
36 Thời điểm A Bảo nhìn thấy hắn lao ra cửa, hai bên khung cửa giống ảnh ngược trong nước, phần ở giữa quỷ dị uốn lượn một chút.
Tam Nguyên nhảy ra, “Kết giới biến mất rồi.
37 Hầu kết của Ấn Huyền giật giật, sau đó hắn lạnh nhạt mở miệng nói: “Phải không? Vậy thật có lỗi, đã khiến cho ngươi thất vọng rồi. ”
A Bảo thấy lúc miệng hắn đóng mở trên đầu lưỡi có dính máu loãng, nghĩ thầm rằng: không biết tổ sư gia liếm lên lá bùa một cái thì có hữu hiệu hay không nhỉ? Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lóe ở trong óc mà thôi, liền bị lý trí đè ép xuống dưới rồi.
38 Trên ngã tư đường tối như mực có một bóng dáng màu xám đang đứng, một đầu tóc đen trắng không đồng nhất khiến cho hắn nhìn qua chẳng khác gì một thầy phù thuỷ.
39 Thân thể A Bảo nhất thời cứng ngắc thành cục băng, vết thương trong lòng bàn chân cũng không còn nhớ rõ nữa, cậu chỉ cảm thấy máu toàn thân trên dưới tất cả đều đang dồn lên tập trung ở trên mặt.
40 “Khoảng cách ngắn như vậy mà cũng đi lạc được à. ” Hắn nheo mắt lại, đang định răn dạy một phen, liền nhìn thấy A Bảo mở rộng hai cái móng vuốt nhào về phía mình, ở thời khắc chỉ mành treo chuông tứ chi tiếp xúc, bóng dáng Ấn Huyền nháng lên một cái, lui ra sau ba bước.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 34