61 Tim của A Bảo thiếu chút nữa vì đối phương bên kia đột nhiên dừng mà cũng dừng đập theo.
Người tới có thể là ai đây?
Là Tào Dục? Là lão chuột già? Hay là người nào khác nữa?
Sự tĩnh lặng làm cho hai bên đều tự tăng thêm rất nhiều phỏng đoán.
62 Ánh lửa làm kinh động đến bọn A Bảo vốn đang đi sâu vào phía bên trong thăm dò.
A Bảo trừng mắt nói: “Anh đang làm cái gì vậy hả?”
Stirling làm ra vẻ vô tội nói: ” Như vậy sẽ không có ai đuổi theo chúng ta được nữa.
63 Ấn Huyền lại nắm lấy song sắt, đang định tiếp tục nhiệm vụ vừa rồi chưa hoàn thành, chợt nghe A Bảo kêu một tiếng, “Tổ sư gia, hình như cái này nhúc nhích được này.
64 Chỉ có một phòng yên tĩnh đáp lại cậu.
” Hay là chúng ta nghĩ biện pháp nào đó lấy hồn phách trong Trấn Hồn Tháp này ra trước đi. ” Phan Triết vội ho một tiếng, âm thầm xấu hổ, bản thân mình một bó tuổi to thế mà còn suy nghĩ hồ đồ theo A Bảo.
65 ” Chúng ta đi lên như thế nào đây? Đi vào đó chen chúc cùng Tam Nguyên sao?” A Bảo gãi gãi mặt. Tuy rằng làm truyền nhân của phái Ngự Quỷ, cậu phải giao tiếp cùng quỷ thường xuyên, nhưng mà, quỷ với thi thể là có khác nhau đó nha.
66 Không gian thoáng cái tĩnh lặng.
Tuy rằng A Bảo nhìn không thấy được hoàn cảnh phía dưới, nhưng cậu chỉ tưởng tượng cũng có thể nghĩ đến giờ phút này nhất định là mỗi người bọn họ hai mắt đều phát sáng.
67 ” Tào Dục, mày nghĩ mày là ai hả?” Rốt cục gã động chủ cũng nổi khùng, “Bọn tao với mày không thù không oán, nếu không phải bị buộc đến bước đường cùng thì ai lại nghĩ đến chuyện tìm một người chết làm tấm bia đỡ đạn cho phiền phức chứ hả? Mày nói không cho phép thứ gì trên thế giới này tổn thương đến hắn, thế nhưng kẻ luôn tổn thương đến hắn chính là mày!”
” Câm mồm!” Tào Dục giận dữ hét lên.
68 A Bảo nói: ” Vậy anh có thể tiện thể tha cho sư phụ với sư thúc của tôi một con ngựa luôn hay không?”
Tào Dục chậm rãi nói: “Cũng không phải là không thể.
69 Tam Nguyên thế nhưng lại lên tiếng?
A Bảo khiếp sợ cúi đầu, nhưng chỉ nhìn thấy Tứ Hỉ nghiêng ngả lảo đảo từ trong lòng ngực chui ra “. . . . . . Vừa rồi hô dừng tay là em đó hả?”
” Không phải em, là Tam Nguyên đó.
70 Ấn Huyền đi thật nhanh ra ngoài cửa, A Bảo ba chân bốn cẳng đi sát theo phía sau hắn, đèn pin vừa chiếu về phía phát ra tiếng động, cậu liền lập tức kinh hãi thắng gấp lại, trước mặt cậu là một cái khe vắt ngang sâu không thấy đáy.
71 Một mảnh xanh ngắt trên đỉnh đầu kia ………. . là bầu trời ư?
Không trung xanh thăm thẳm có mấy đóa mây trắng tô điểm, hoa cỏ chung quanh đủ mọi màu sắc, còn có gió nhẹ hiu hiu, hoa kiều nộn diệp phối hợp với cây cỏ xanh mướt cùng nhau lay động.
72 Ấn Huyền đột nhiên xuất hiện làm cho Tào Dục trở tay không kịp, hắn muốn trốn trở vào trong thông đạo thì đã chậm một bước rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Án Huyền đến gần từng bước một.
73 Trân Châu nói: “Chúng ta biểu quyết cho công bằng đi. Lúc định đoạt, đa số phải phục tùng thiểu số. ”
Mị Nương nói: “Cô em cũng biết tính toán gớm nhỉ.
74 Tào Dục nói: “Vừa vặn chúng ta có thể bớt một lần động tay động chân. ”
A Bảo nói: “Vậy Trân Châu với San Hô đâu rồi?” Tốt xấu gì cậu với Trân Châu cũng từng nói chuyện với nhau mấy câu, từng có tình hữu nghị “trên giường dưới giường”, cho nên cậu hy vọng các cô ấy có thể bình an rời khỏi đây.
75 Trân Châu đi đến chính giữa thạch thất thì dừng lại, khốn long giáp quay chung quanh hai cô nàng, nhẹ nhàng lững lờ như sóng nước: “Không nghĩ tới nhanh như vậy lại thấy mặt rồi.
76 Trân Châu, San Hô còn chưa kịp trả lời, đã nghe lão chuột già cười lạnh nói: “Cưới hay gả? Hai ả đàn bà mà đòi kết hôn cái gì chứ. ”
“Hai ả đàn bà là thế nào?” A Bảo nhìn chằm chằm vào thân thể biến dạng nghiêm trọng của lão chuột già, nãy giờ lão vẫn còn không quên giãy dụa.
77 Chấn động lần này không phải là cảnh báo. Không đợi đám người A Bảo hoàn hồn thì tất cả mọi người đều bị văng ra ngoài.
Thân thể A Bảo nặng nề va vào thạch bích, sau đó cậu lập tức nắm lấy cánh tay Ấn Huyền, kéo hắn lên.
78 Cảnh tượng trước mắt A Bảo và Ấn Huyền đã thấy lần thứ hai nhưng những lời nói của San Hô vẫn vọng bên tai, lại nhìn cuộc sống hoàn mĩ của những thôn dân ở đây thế nào cũng như thấy tương lai của chính mình.
79 Quyển 4: Kế trung kế (Kế lồng kế)
“Huyết án Đậu môn” là phim mới ra mắt công chúng và rất được yêu thích tại thời điểm hiện tại.
A Bảo vất vả mới đến được quầy bán vé thì lại nghe người bán vé nói, “Chỉ còn lại một vé, cậu có mua không?”
A Bảo do dự, “Nếu tự mang ghế đến ngồi thì có thể giảm nửa giá vé không?”
Người bán vé hỏi, “Là trẻ em sao?”
“Không phải.
80 “Kỳ thật chúng tôi cũng được. ”, A Bảo trơ mặt đi qua.
Thiếu nữ đỏ mặt, cúi đầu mắng một tiếng “Chán ghét”, quay đầu bỏ chạy.
Tào Dục nhìn cậu, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào trong áo, “Em ấy.