41 Bởi thế, ông ta đưa mắt nhìn về phía chiếc xe trang hoàng sang trọng và thấy nó chỉ cách xa ông ta không quá năm trượng. Khoảng cách đó, với công lực của ông ta, chỉ cần nhảy hai bước là có thể đến nơi.
42 Đông Phương Bạch cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, rồi thong thả bước về phía hai bóng đen. Trong khi đó, hai bóng đen cũng đã quay mặt lại, và lần này thì Đàm Nguyệt Hoa nhận rõ là Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân.
43 - Con tiện tỳ kia, có phải ngươi đã sợ rồi hay không? Vậy tốt nhất ngươi nên cúi lạy ta để xin cứu mạng đi! Hàn Ngọc Hà nghe thế, hết sức tức giận, nhưng trong khi hai người đang đối đáp thì chiếc thuyền con đã bị nước tràn ngập, và đang chìm xuống.
44 Lúc bấy giờ Lữ Lân đã quyết lấy mạng đổi mạng, nên thế công chẳng thành thế võ chi cả. Hàn Ngọc Hà vì không kịp đề phòng, nên đã bị chiếc đầu của Lữ Lân lao tới, đánh trúng vào lồng ngực nghe một tiếng thình.
45 Suốt đêm hôm ấy lúc nào chàng cũng bồn chồn, không sao nhắm mắt ngủ yên, mà cũng không sao rèn luyện võ công được nữa. Bởi thế, chàng bèn cất kỹ chiếc hộp ngọc đựng những lá cây ghi chép phương pháp rèn luyện Kim Cang Thần Chỉ vào áo, rồi bước ra khỏi gian phòng đá.
46 Hàn Ngọc Hà vội vàng đứng thẳng người lên, bước lùi ra xa để tránh cho Lữ Lân nhảy lên cầu đá. Lữ Lân vội vàng vận dụng sức mạnh ra mười ngón tay, lấy đà bay vọt người lên mặt cầu, nhìn thẳng vào Hàn Ngọc Hà mỉm cười, khiến Hàn Ngọc Hà bừng đỏ đôi má và quay đầu nhìn đi nơi khác.
47 Nếu Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà không may mắn gặp được võ công trên Mặc Tiêu Đảo, thì dù cho cả hai có liên kết lại cũng chưa hẳn là địch thủ của Trần Quế Quế.
48 Lữ Lân bước vào sảnh đường, vừa thấy Đông Phương Bạch, Lữ Lân la lên:- Sư phụ! Đông Phương Bạch đáp:- Lữ Lân, con đi đâu hai năm nay. Ta sắp cử hành hôn lễ, con về thật đúng lúc quá.
49 Có tiếng bên trong xe cất lên:- Tâm Trực, sao con lại cứ phá kế hoạch của ta, không để ta tiêu diệt hết lũ chúng. Ngày đại hội ta lên làm Minh chủ võ lâm cũng gần kề rồi.