41 Ánh trăng sáng chiếu vào trong phòng, Lôi Vân trằn trọc mãi không sao ngủ được, chàng trố mắt lên nhìn ra ngoài thấy mặt trăng khuyết già nửa, liền cảm khái thở dài một tiếng.
42 Thiên Nam phu nhân nhìn mười lăm người ăn mặc năm màu quần áo kia nghĩ bụng:"Tứ Kiếm Khách cũng đủ đối phó bọn người này rồi. . . . Bây giờ ta chỉ cần biết rõ lai lịch của nho sinh kia thôi.
43 Triệu Thiếu Vân từ từ lai tỉnh, nàng vội trấn tỉnh tâm thần, trong lúc nóng lòng sốt ruột như thế thì trấn tỉnh sao nổi. Lôi Vân ngồi cạnh giường nàng, thấy nàng đã lai tỉnh, mặt lộ vẻ tươi cười, với giọng dịu dàng an ủi nàng rằng:- Thiếu Vân cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi.
44 Sáng hôm đó, trời quang mây tạnh người ta chỉ cảm thấy mát mẻ dễ chịu, chứ không ai thấy giá lạnh cả. Trên bãi đất rộng chừng mấy chục trượng đang có một đám người đứng xếp hàng đôi.
45 Lúc này Lôi Vân đã bắt đầu lảo đảo, nhưng trong đầu óc chàng lại đang nghĩ ngợi rất nhiều vấn đề, một mặt chàng cố hết sức tránh né những thế công chí mạng, một mặt chàng lại nghĩ bụng:- Nếu ta chết, Thiếu Vân sẽ ra sao ?.