21 Y Dư Huy với Lãnh Như Băng thấy Xích Mi Ma Quân với Vân Thái Thư Sinh bỗng xuất hiện đều kinh ngạc hết sức, nhưng chúng nghe lời không tiết lộ chuyện này cho một ai hay biết.
22 Triệu Thiếu Vân cũng cả kinh, không suy nghĩ gì hết, nghe lời giở khinh công ra đuổi theo Cổ Thất Đình luôn. Nghe thấy, Lôi Vân bảo Triệu Thiếu Vân như thế, Cổ Thất Đình kinh hãi vô cùng vội giở hết toàn lực chạy thẳng về phía trước.
23 Thấy tình hình như vậy, Nam Cung Sán liền trợn tròn xoe đôi mắt chuột lên một vòng rồi nghĩ bụng :- Giang Nam Hiệp Cái với Trung Nhạc Chi Chủ đã gửi Hiệp Nghĩa thiếp đi khắp nơi, việc này trong võ lâm ai ai cũng hay biết hết, có lẽ chúng không can thiệp việc riêng của tên họ Lôi này.
24 Trung Nhạc Chi Chủ gượng cười một hồi rồi hỏi Lôi Vân rằng :- Vân nhi, con có trông thấy cây cổ thụ kia không?Lôi Vân đưa mắt liếc nhìn cây đó một cái có vẻ thắc mắc, vội hỏi lại :- Đại thúc hỏi như thế có ý nghĩa gì?- Con đứng sang bên đó, sư phụ với Lục thúc thúc liên hiệp dạy con một pho võ nghệ.
25 Lôi Vân nhảy xổ lại chộp không trúng, lại quay người nhanh như điện chớp ra ta chộp tiếp, miệng vẫn lớn tiếng nói :- Đưa đây cho tạ. . trả lại ta mau.
26 Qua Thanh cố ý giấu diếm thân phận của mình, vừa ra tới ngoài hang động, y đã đứng né người và hạ thấp giọng quát hỏi :- Cổ Thất Đình, ngươi có biết ta là ai không?Sự thực trong đầu óc của Cổ Thất Đình lúc nào cũng in sâu hình bóng của Lôi Vân, vả lại thân hình của Qua Thanh lại hao hao giống Lôi Vân, nên thoạt tiên y cũng tưởng người bịt mặt đó là chàng thực.
27 Lôi Vân thấy Qua Thanh nói bâng quơ như vậy, không sao nén được lử giận, đột nhiên thét lớn một tiếng nhảy xổ lại ngay. Nhưng chàng vừa nhún vai một cái, đã thấy Qua Thanh cười ha hả và bỗng tung mình nhảy lên trên cao hơn ba trượng.
28 Lôi Vân đột nhiên nghe thấy tiếng kêu la của hai người. Chàng không hiểu gì cả vội ngửng đầu lên nhìn Triệu Thiếu Vân rồi lại đưa mắt nhìn thiếu nữ tuyệt sắc nọ một cái, rồi ngơ ngác hỏi :- Có việc gì thế hở Thiếu Vân?Lúc ấy, Triệu Thiếu Vân hãy còn hoảng sợ, mặt vẫn biến sắc, trống ngực còn đập rất mạnh.
29 Thì ra Lôi Vân trông thấy Thiên Nam phu nhân miệng tủm tỉm cười, rồi bỗng giơ tay trái lên nắn nót lại áo ngực và bà ta còn cởi cái nút áo thứ ba ở trước ngực ra, từ từ thò tay vào trong người.
30 Hình như Lôi Vân ngủ đã lâu và cũng hình như chàng không biết một tý gì về chuyện xảy ra ở trước mặt, nhưng rút cuộc chàng đã lai tỉnh. Khi chàng tỉnh dậy, chàng đã tới Thiên Nam sơn trang được ba ngày rồi.
31 Y Dư Huy với Lãnh Như Băng quay đầu lại, liền thấy một ông già áo đen, tay phải cầm một cái đầu lâu máu me đầm địa hình như vừa mới chặt ở trên cổ của nạn nhân xuống vậy.
32 Vành trăng lưỡi liềm bỗng ở trong bóng mây xuyên ra, khu rừng u ám ở bên dưới lại bắt đầu có ánh sáng chiếu xuống. Tuy ánh sáng trăng ấy không được tỏ cho lắm, nhưng vẫn đủ chiếu rõ mặt từng người một.
33 Lôi Vân đứng ngẩn người ra ở trong căn phòng đó, vì trong một tiếng đồng hồ ấy, chàng cũng biết, đồng thời chàng cũng hay biết một việc khiến chàng phải kinh hoảng và đầu óc bối rối khôn tả nữa.
34 Lôi Vân không phản kháng gì hết, chịu đựng nhát kiếm ấy, nhưng sự thực bảo chàng không phản kháng , thì thà bảo là chàng không có sức phản kháng nữa mới đúng.
35 Sáng sớm ngày hôm sau, trên đường cái rộng thênh thang bỗng có sáu người cưỡi sáu con ngựa phóng thật nhanh. Ba người đi ttrước là hai nữ một nam. Người đàn ông mặc nho phục tuy dính đầy máu bẩn và quần áo có nhiều chỗ rách nhưng cũng không sao che lấp được vẻ mặt anh tuấn và phong thái xuất chúng của chàng.
36 Lam Ngọc Bình bỗng thét lớn một tiếng rất thê thảm rồi xông lại giơ hai cánh tay ra định ôm con gái vào lòng, nhưng Lam Tuệ Lâm lại giận dữ giơ song chưởng lên quát lớn:- Bà đừng có đến gần tôi !Lam Ngọc Bình như không hay biết gì, vẫn cứ giơ hai tay ra định ôm lấy Lam Tuệ Lâm.
37 Lôi Vân với Đoàn Nhược Hoa phóng ngựa đi trước. La Phù Tam Kiếm theo sau, hiển nhiên họ trung thành với chàng. Dưới trời nắng chang chang, phóng ngựa đi đường trường quả thực là một việc rất khổ sở.
38 Mười mấy thứ ám khí ở bốn mặt tám phương bắn tới, bị ánh nắng chiếu vào làm loé cả mắt mọi người. Lôi Vân đột nhiên cả kinh. Dưới tình hình này, trong lòng chàng chứa đầy những thất vọng và uất hận, rõ ràng là chàng có thể biết được ba người nhảy theo ám khí ở trong rừng ra thế nào cũng là ba tên ác ma của Hắc đạo.
39 Lôi Vân tủm tỉm cười, lại nói thêm một câu nữa rằng:- Qua Thanh, sao ngươi còn không đi đi ?Qua Thanh sợ hãi ngẩng mặt lên nhìn, liền rùng mình đến thót một cái, toát mồ hôi ra và nghĩ tiếp:"Mắt của con người sao lại đáng sợ đến như thế?" Y nghĩ không sai.
40 Đoàn Nhược Hoa khẽ buông tay xuống, nàng đã thấy Lôi Vân đang đứng sừng sững ở trước mặt mình, còn Qua Thanh lại nằm ở dưới đất, đồng thời còn có một ông già hai cánh tay đã tàn phế, đứng đó từ hồi nào rồi.