41 Đến phòng vệ sinh, cô dẫn anh đến cạnh bồn cầu như bình thường, sau khi thấy anh cảm nhận được vị trí của bồn cầu mới xoay người chuẩn bị ra ngoài. “Cô ra ngoài làm cái gì?” Anh gọi cô lại.
42
43 Ngón tay lành lạnh của anh mò mẫm sau gáy cô khiến cô nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Vật thể lành lạnh ấy cứ ma sát qua lại trên làn da tựa như một con giun nhỏ làm cô ngứa ngáy, làn da cũng lập tức trở nên nóng bỏng giống như lửa.
44 “Là thế này. ” Chủ nhiệm khoa tiếp tục, “Hôm nay Tả Thần An được xuất viện nhưng mắt cậu ta vẫn chưa nhìn thấy nên sinh hoạt sẽ gặp rất nhiều khó khăn, sau khi xuất viện chủ yếu là do người nhà chăm sóc.
45 Anh nhẹ nhàng đệm đàn, cô chậm rãi hát. Cô từng khát khao cuộc sống của mình cứ từ từ trôi qua như vậy, trong sự hài hòa giữa những tiếng đàn và giọng hát nhẹ nhàng, thế giới xung quanh dù thế nào cũng không còn quan trọng, điều quan trọng nhất là cô có anh, thế là đủ.
46 Vì là buổi tiệc chia tay nên đêm đó mọi người đều chơi rất “high”*, đợi đến khi Hạ Vãn Lộ nghĩ tới thời gian không còn sớm thì đã là đêm khuya. cô thầm nghĩ hỏng bét, vội vàng mượn điện thoại của bạn học để ra ngoài gọi điện về nha.
47 Giọng điệu khinh miệt của gã côn đồ lại lần nữa ghim vào lòng cô đau nhói. Bàn tay nắm lấy chai rượu của cô không dám buông lỏng, cố ép mình trấn định lại, “Tôi đã báo cảnh sát, họ sẽ lập tức tới đây thôi.
48 Anh không nhìn thấy sự trang nghiêm của giáo đường nhưng lại cảm nhận được bàn tay ẩm ướt thầm đầy mồ hôi của cô. Trong thoáng chốc lúc cô buông lỏng bàn tay anh, anh cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, ngón tay giật giật, vì không bắt được tay cô mà sự hoảng sợ trong lòng anh cũng ngày càng lớn.
49 Âm báo đã đến trạm xe buýt nhắc nhở cô cần phải xuống xe. Trước mắt cô bây giờ không có nhà thờ cũng không có tiệm áo cưới, tất cả đều sẽ thay đổi theo mỗi bước đi của cô, chẳng phải sao?Cô xuống xe hòa vào đám người, ngày hôm nay ở bệnh viện chắc sẽ rất bận rộn.
50 Cô nhíu mi nhìn anh chằm chằm. Đối với loại đàn ông phóng túng, ham mê rượu sắc, không thương tiếc tính mạng kiểu này cô rất muốn mặc kệ. Nhưng mà, cuối cùng cô vẫn không thể độc ác như vậy, suy nghĩ một chút đành đi lấy nước ấm để anh rửa mặt.
51 Trong lúc đó, hai tay cô chống đỡ giữa hai người, cố gắng đẩy anh ra. Mặc kệ anh là bệnh nhân, chỉ cần có thể đẩy anh ra là được rồi, nếu không chuyện cô bị một bệnh nhân khiếm nhã chắc chắn sẽ truyền khắp bệnh viện.
52 Cặp mắt của Tiểu Lâm trợn to, đờ ra, vừa nói vừa xoay người lại: “Viện trưởng Kỷ, tôi sai rồi. Tôi không nói gì, cũng không nhìn thấy gì hết. ”Nhưng mà, lúc cô quay đầu lại cũng không phát hiện thấy bất kỳ cái gì.
53 Kỷ Tử Ngang rời đi, cô thở phảo nhẹ nhõm. Cô và anh lại được ở riêng trong một phòng kín, cô có thể thoải mái nhìn anh ở một khoảng cách gần. Năm năm rồi, mỗi kỷ niệm đều khắc sâu trong lòng tựa như mới, nhưng cô vẫn chỉ có thể nhìn thấy anh từ những tin tức trên tờ báo, xa như vậy, mờ nhạt như vậy.
54 Hơi thở của anh khiến cho nhịp tim của cô hỗn loạn, hô hấp cũng khó khăn. Thậm chí, lúc môi sắp chạm vào nhau, cô thiếu chút nữa đã chùn bước, cuối cùng vẫn nhắm mắt, hạ quyết tâm hôn xuống.
55 cô dĩ nhiên không hiể được hàm nghĩa ẩn chứa đằng sau ba chữ Sa Lâm, chỉ thấy anh ta ôm một đống văn kiện, còn có laptop, chẳng lẽ Tả Thần An định ở lại chỗ này lâu dài?Mà sau lưng Sa Lâm còn có một người phụ nữ đã gặp qua, chính là ngôi sao ca nhạc đang lên – Kiều Á, lần trước ở Ám Hương hình như vẫn âm thầm phân cao thấp với cô.
56 Kiều Á lấy lòng đem quần lót, áo sơ mi, quần dài mới mua cho anh lấy ra tất cả như thể khoe khoang, sau đó đem cháo bồ câu múc một ít ra ngoài. Khụ khụ! Hạ Vãn Lộ không thể bình tĩnh được nữa.
57 Sa Lâm có chút ngượng ngùng, đặt máy tính vào cặp, ánh mắt nhìn về phía Tả Thần An. “Không phải nhìn anh ta! Đây là bệnh viện, không phải công ty của các người.
58 Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt hồi đó, cô vì bữa sáng của anh mà bị giày vò một trận đến chết đi sống lại, cô chỉ có thể thở dài: “Tôi đi mua vậy!”Quả thật, cô mới là người bị ăn đến sít sao đấy.
59 Ai ~, cô thật nhớ mà! Nhớ anh chồng nhỏ vẫn hơi đỏ mặt xấu hổ bảo cô khiếm nhã. “Cô Hạ? Chẳng lẽ tôi đã nói cái gì mạo phạm đến cô rồi?” Anh thản nhiên hỏi.
60 "Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mau giúp một tay!:Lúc cô còn đang xấu hổ, lo lắng đứng ở chỗ đó, giọng nói mang theo vài phần không được kiên nhẫn của anh lại vang lên lần nữa.