281
282
283
284 Sau khi ăn cơm tối xong, Tống Sở và Thần Hi cùng nhau trở về nhà họ Tả, hai trưởng bối nhà họ Tống là do Tống Ngọc lái xe mới mua của cô ta đưa về biệt thự.
285 Nghĩ tới đây, bà không khỏi bắt đầu lo lắng vấn đề tiền bạc của con trai. Lúc trước không biết con trai mở công ty, còn tưởng rằng con trai chỉ dựa vào tiền lương của nhà họ Tả, hiện tại con trai mở công ty rồi, không biết công ty kia kiếm được bao nhiêu tiền? Nó coi trọng vợ như vậy, sau này có thể giao tiền cho vợ quản lý hay không? Đây chính là chuyện lớn!
Không được, bà phải nói cho con trước cho con trai hiểu mới được! Hơn nữa một khắc (15 phút) cũng không thể chậm trễ! Lúc này, con trai và con dâu đang hạnh phúc như lúc mới cưới, khó tránh thằng con ngốc kia nhất thời kích động lại móc tim móc phổi giao toàn bộ vốn riêng cho vợ!
Nghĩ như vậy, bà giống như nhìn thấy vô số Mao Chủ Tịch chảy vào túi tiền của Thần Hi vậy, đau lòng đến phát run! Vội vàng móc điện thoại di động ra, gọi cho con trai.
286 Anh nằm ở bên cạnh cô, áo ngủ sợi tơ trơn mềm của cô dán vào cánh tay của anh, dưới áo ngủ mỏng manh, là da thịt mềm mại của cô, mùi thơm cùng nhiệt độ cơ thể của cô xuyên thấu qua áo ngủ tơ tằm tràn ra bên ngoài, hô hấp của anh dần dần dồn dập.
287 “Mình cũng không phải là chuyên gia trong chuyện mẹ chồng nàng dâu gì, sao có thể tổng kết được tới 1-2-3-4 lận? Có điều tim người đều làm bằng thịt, mình thật tâm với bà ấy, bà ấy tất nhiên cũng sẽ thật lòng đối đãi mình.
288 Tống Sở cười giải thích. “Gặp được bà xã mình, đưa cô ấy về nhà trước, các cậu cứ chơi vui vẻ đi!”
Có người bắt đầu ồn ào, “Tống Sở à, không nể mặt như thế sao! Đồ thấy sắc quên bạn!”
“Tống Sở! Cùng chị dâu ở lại ngồi một chút đi!”
“Đại mỹ nữ Tả Thần Hi còn xinh đẹp hơn ngày xưa nữa! Tống Sở, thằng nhóc cậu thật có phúc đấy! Cho chúng tôi kính mời chị dâu một ly đi!”
Những người đã làm việc từ những ngày đầu trong công ty Tống Sở, tất nhiên đều biết đến Thần Hi, Thần Hi cố gắng đứng vững, vịn cánh tay Tống Sở nhìn vào trong phòng, mắt say nhìn lờ mờ như lạc trong sương mù, có vài người cô nhìn quen mắt, một số cũng không biết, một phòng đầy người, đều cười nhìn bọn họ, bài hát “Gió mặc gió” cũng đã qua một đoạn rồi nhưng vẫn chưa có ai hát.
289 Thần Hi suy đoán, theo phong cách thường làm của Trịnh Hữu Đào, trước đó không thể không dò la biết được đây là khu nhà bán hoặc cho thuê của công ty nhà họ tả, chuyến đi ngày hôm nay hoàn toàn có mục đích, nếu nói giao tiền đặt cọc trước (trong mua bán trả góp) sau đó vay thế chấp chậm chậm chi trả, có điều đó cũng chỉ là cho chút hoa lệ vậy thôi……
Trịnh Hữu Đào rất thông minh, trực tiếp tìm cô, mà lại không đi tìm Tống Sở, kỳ thật lấy địa vị của Tống Sở bên công ty nhà họ Tả, nói một câu với ba, để phòng nhỏ tiếp nhận, cũng hoàn toàn có thể được, có điều, Trịnh Hữu Đào rất hiểu, Tống Sở sẽ không làm như thế, chí có cô, tuyệt sẽ không nói tiếng không.
290 Đêm đó nói chuyện, là thất bại của thất bại, mới một chút mà Tống Sở đã nổi giận, so với bình thường càng phản ứng kịch liệt hơn, Tả Thần Hi cũng không biết là vì cái gì, cho đến sau này, có người đến tìm cô, cô mới biết được.
291 Chúc mừng ngày đó, thực sự Tống Sở rất khuya mới về, cả người toàn mùi rượu, tắm cũng không tắm vẫn còn mặc quần áo cũ đã ngã xuống giường.
Thần Hi mơ màng tỉnh lại, liền bị mùi vị hỗn hợp nồng đậm của rượu và thuốc lá hun đến cau mày, đẩy anh một cái, “Đi tắm!”
Thế nhưng anh lại không có bất kỳ phản ứng, rất nhanh, đã truyền đến tiếng ngáy hơi nhỏ của anh, thế mà đã ngủ thiếp đi.
292 Đối với chuyện cùng người nhà họ Tống ở cùng một chỗ, sẽ là loại cuộc sống như thế nào, từ sớm Thần Hi đã chuẩn bị sẵn sàng, cho nên, ngược lại cô cũng không cảm thấy khó chịu gì mấy, hoặc là, có thể nói, là chết lặng thôi.
293 Tống Sở đi ra ngoài ba ngày mới về nhà, trong lòng có chút thấp thỏm.
Điện thoại di động vô ý rơi trong nước, cũng không biết Thần Hi có gọi điện cho anh không, có điều, ba ngày nay ở bên ngoài, tinh thần có chút không tập trung, cảm giác giống như có chuyện sắp xảy ra vậy.
294 Trịnh Hữu Đào thấy thế, liền nói ngay: “Con trai, nhà họ Tả đã xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng công ty sẽ bị niêm phong đi? Ít nhất, tiền của Thần Hi cũng bị tịch thu rồi, cũng không biết Thần Hi có bao nhiêu tiền, đây cũng coi như là tài sản chung, con ly hôn có phải sẽ có một nửa không? Nếu như chờ đến xét xử mới ly hôn, chỉ sợ một phần cũng không có……”
Tống Sở nghe lời của mẹ mình, không hiểu sao cảm thấy thật không thoải mái, vào lúc này, Thần Hi đã bị như thế, ai còn quan tâm đến tiền của Thần Hi chứ? Lòng của anh đều đặt lên trên người Thần Hi, nhíu nhíu mày, “Mẹ, mẹ nói gì vậy!? Thần Hi chẳng việc gì đâu!” Có một câu anh không nói ra, trong lòng mặc dù hoang mang, nhưng đây giống như là tín niệm vậy, chính là, anh sẽ không ly hôn với Thần Hi……
Trịnh Hữu Đào thấy con trai không xem trọng lời nói của mình, nhất thời nóng nảy, “Con trai à! Mẹ nói con sao con lại không nghe chứ? Con vì nhà họ Tả phục vụ nhiều năm như vậy, thời trẻ tất cả đều cho nhà họ Tả, nhà họ Tả không thể cứ như thế mà đuổi con được!”
Tống Sở phắt cái ngẩng đầu lên, “Mẹ, mẹ đã xem giấy thỏa thuận ly hôn rồi?”
Trịnh Hữu Đào hơi nhăn nhó, ngập ngừng nói, “Nó (Thần Hi)…… Đặt ở trên bàn kia…… Mẹ đi vào quét dọn vệ sinh…… Thuận đường nhìn thấy……”
Tống Sở cũng không nói gì thêm nữa, tay cầm giấy thỏa thuận càng nắm chặt hơn.
295 Không nói quyết định cuối cùng của Thần Hi như thế nào, nhưng bất kể cô quyết định ra sao, anh đều phải lấy thân phận là người anh cả cho Thần Hi ấm áp nhất, sẽ không giống như trước kia, chỉ ở sau lưng lo lắng mà không nói ra trước mặt Thần Hi.
296 Cùng một cửa hàng một nhãn hiệu, hai chai rượu đỏ cùng lúc được bày lên trước mặt nhân viên thu ngân.
Một người là con rể nhà họ Tả, còn một là người có lòng , biết Tả Tư Tuyền thích uống rượu gì, tự nhiên cũng thuộc như lòng bàn tay.
297 Tay Tống Sở giơ trên không cứng lại, xấu hổ thu hồi.
Hiểu cô là một người yêu thích sạch sẽ, hôm nay, là ghét bỏ anh bẩn sao? Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của cô, trong lòng cực kỳ khó chịu, đồng thời cũng tràn đầy sợ hãi.
298 Thần Hi nhìn anh, trong lòng thoáng chút chua xót bi thương, thì ra, lập luận trong ngoài của anh, thế nhưng trách nhiệm là do cô? Cô không khỏi cười lạnh, “Tống Sở, anh là sinh viên tài giỏi có tiếng, không cần trở thành người không có kiến thức pháp luật mới đúng, xin hiểu cho mỗi một chuyện nên có thứ tự trước sau! Nếu như anh thật sự cảm thấy em không tốt, không xứng làm vợ Tống Sở anh, anh có thể cùng em ly hôn, sau đó muôn hồng nghìa tía anh muốn chọn người nào cũng không vấn đề gì! Mà anh bây giờ lại nghĩ sai thứ tự rồi!”
Có lẽ, mười năm trong quá khứ, quả thật cô không hoàn mỹ, nhưng mà, đây không thể trở thành cái cớ!
“Không! Anh nói sai! Anh nhất thời lỡ lời! Em không cần tính đến được không? Anh.