221 “Đúng! Kiên quyết không thể bỏ qua! Thật là ý kiến hay!” Hạ Vãn Lộ khen, mắt tà tà nhìn sang anh, nụ cười bên trong bắt đầu khởi động. Ánh mắt kia, anh nhìn muốn say luôn rồi, không khỏi lẩm bẩm nói, “Mẫu Đan Hoa Hạ Tử, làm muỗi cũng phong lưu……”Y Thần ngửa cái đầu nhỏ, “Cậu út, mợ út, hai người đang nói gì vậy? Y Thần nghe không hiểu……”Tả Thần An hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Thần một cái, ranh ma nói, “Nghe không hiểu thì hỏi mợ út con đi! Trẻ con nghe không hiểu liền hỏi mới là đứa trẻ ngoan!”Hạ Vãn Lộ đỏ mặt, nói lại, “Đừng dạy hư trẻ con!”Y Thần càng mơ hồ, một người nói đứa trẻ ngoan, một người nói sẽ dạy hư, rốt cuộc là như thế nào đây? “Vậy rốt cuộc Y Bảo là đứa bé ngoan hay là đứa bé hư?” Y Thần mê hoặc hỏi.
222 *Trong cv là “thân thiết tiểu miên áo”: ta nghĩ chắc nó có nghĩa là cái áo lót (áo trong) của phụ nữ. Cô như vậy, làm anh cảm thấy thật kích động đến lòng cũng rối loạn, bất chấp tất cả đòi cô cam kết, “Cuộc sống hi vọng! Cuộc sống đương nhiên có hi vọng mà! Nhưng mà, phải ba người chúng ta sống cùng với nhau! Mãi mãi! Đúng không?”Cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh, trong mắt anh dường như nhuộm ánh nền chiều tà, vầng sáng rực rỡ sâu hút, rõ ràng là hình bóng của cô.
223 Y Thần cười tít mắt, dáng vẻ rất tự tin, quà của mình mẹ nhất định sẽ thích……Thần Hi vừa mở ra nhìn, trong một cái hộp là một bộ mỹ phẩm, mà một cái hộp khác lại là hai bộ áo ngủ.
224 “Muốn thu dọn cái gì? Những thứ đó của con, đều là nhà người ta cho! Chúng ta là người nghèo, nhưng chí không nghèo! Người ta cho chúng ta không thể giữ! Cũng không thể muốn! Cứ như vậy trở về với mẹ đi! Mẹ cũng không tin để con chết đói?” Lúc Chu Lan nói ra mấy lời này, căm hận thoáng nhìn qua Tả Thần An.
225 Lời nói của Tả Thần An cũng không đả động được Chu Lan. Bà làm sao cũng không quên được giọng điệu của Tiêu Hàn khi gọi điện thoại cho bà. Bà và Tiêu Hàn là người ngang hàng nhau, Tiêu Hàn đối với bà còn vô lễ như vậy, bà hoàn toàn có thể tưởng tượng, Hạ Vãn Lộ trước mặt Tiêu Hàn sẽ có đãi ngộ gì.
226 Chu Lan đi rồi. Hạ Vãn Lộ vẫn dõi theo, vẫn nhìn chiếc xe chen chúc trong dòng xe cộ nhộn nhịp của đường xá Bắc Kinh, cho đến khi không nhìn thấy nữa, vẫn đứng bất động.
227 “Rửa xong chưa? Rửa xong trước lấy một hai cái lại đây đi, với hiệu suất này, đừng nói đến trời tối còn chưa có cơm ăn!” Lúc đó Tiêu Hàn muốn lấy rau cắt xong, chỉ chờ thức ăn chín.
228 Hạ Vãn Lộ cảm thấy Thần Hi có thuật đọc tâm, vào giờ phút này lại là người duy nhất quan tâm đến tâm trạng của cô, ngay cả Tả Thần An, lúc này chỉ sợ cũng không thể phân thân ra để chiếu cố đến cô.
229 Anh mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tia máu đỏ li ti. Lúc này cô mới phát hiện ra, má trái anh có chút sưng đỏ, hình như là. . . . . . Bị người khác đánh qua?Cô đi lên phía trước, ngồi xuống ở bên giường, khẽ vuốt mặt của anh.
230 Sau khi Tiêu Hàn nói những lời này, anh liền bối rối. . . . . . Lúc ấy giác mạc trong kho cực kỳ thiếu, anh biết, có vài người đợi nhiều năm cũng không có đợi được giác mạc.
231 Tả Thần An rốt cuộc vẫn đi đến bệnh viện. Đứng trước cửa phòng bệnh, bên trong truyền ra giọng nói của Tiêu Hàn. “Khả Tâm, con không cần khổ sở như vậy, bác sĩ cũng không có nói không thể cấy ghép giác mạc lần hai, chỉ là nói tình hình này của con, hơi khó, khó không có nghĩa là không thể a! Bác sĩ nói sau khi tiến hành kiểm tra sẽ lại bàn bạc, hơn nữa chúng ta đã giúp con liên lạc với chuyên gia nước ngoài, nhất định giúp con có thể phục hồi thị lực mà!”Tả Thần An nghe lời mẹ mình nói, không khỏi cảm khái, không biết, còn tưởng rằng Tiêu Hàn là mẹ của Khả Tâm đi…… Không biết chừng nào mẹ mới nói chuyện với Hạ Vãn Lộ như vậy …… Anh thật hoài nghi, sẽ có một ngày như vậy sao?Nhưng, bất luận mẹ nói thế nào, Khả Tâm vẫn trước sau không hề trả lời.
232 “Sao lại vô dụng? Nếu như không phải con không chịu kết hôn với Khả Tâm thì sao sẽ vô dụng!” Tiêu Hàn nghe con trai nói vậy, lại bắt đầu nhắc chuyện cũ.
233 Dưới sân khấu hàng ghế thứ nhất người ngồi chính giữa, không phải là ông nội Tả đó sao?Còn có mấy cái ghế ngồi bên cạnh ông, hả? Lại có thể là ba của chị Loan Loan ngồi đấy! Còn có mấy người đã từng câu cá ngày ấy khi cô gặp ông nội……Cô bỗng dưng thấy hồi hộp, nhìn ra phía sau cánh gà nhìn anh, người kia, còn giơ cánh tay ra dấu OK với cô…….
234 Một màn này, Hạ Vãn Lộ lấy được sự tán thành của các vị trưởng bối, ngay cả lúc đi ông nội Tả cũng dùng ánh mắt tán dương nhìn cô, cuối cùng còn nói thêm một câu, "Có rãnh rỗi thì cùng Tiểu Tam Tử (Tả Thần An) mang Y Thần tới trong viện chơi đùa!"Nhưng mà, vẫn không thể đợi đến khi bọn họ mang Y Thần đi chơi, ở bên Khả Tâm đã truyền đến tin tức mới, mà tin tức này đối với bọn họ mà nói, không biết là tin tức tốt hay là tin tức xấu.
235 Thần An đi rồi. Chỉ còn lại cô cùng Y Thần, cuộc sống càng trở nên đơn giản, chuyện cô cần làm cũng chỉ là đưa đón Y Thần đi nhà trẻ mà thôi. Lần đầu tiên bàn ăn chỉ có hai người, cô đúng là có chút không quen.
236 Buổi chiều ngày thứ ba, cô theo thường lệ đến đón Y Thần. Hạ Vãn Lộ đến vườn trẻ khá sớm, nhưng mà, cô giáo vườn trẻ lại nói cho cô biết, Y Thần bị bà nội bé đón đi rồi.
237 Hạ Vãn Lộ bị đưa đến một nơi xa lạ. Thực sự khi túi vải trên đầu cô bị lấy ra, cô mới phát hiện mình xác thực đang ở trong một căn phòng trong khách sạn, mấy người đàn ông đứng đầy xung quanh, một người trong số đó còn đang cầm máy chụp hình.
238 Hà Khả Chí nhìn cô chằm chằm, thần sắc trong mắt bắt đầu có chút phức tạp, tức giận, đồng tình, dường như còn có chút đau lòng, phức tạp đan xen, Hạ Vãn Lộ không biết cái đau lòng ẩn chứa đó là gì, chỉ là, cô lờ mờ sáng tỏ, nhất định đó không phải vì cô……Chỉ thấy dường như không có chút liên quan gì với những bão tố năm năm trước của cô, “Gần đây Ngô Tĩnh Nhã đang tranh chấp con trai với anh, khí thế khá lớn, lại còn mời được một luật sư rất có tiếng ở Kinh Thành làm luật sư biện hộ tranh chấp trên tòa với anh, lấy quan hệ xã hội của cô ấy, vốn không thể quen biết được một luật sư như vậy.
239 Hà Khả Chí nhìn bộ dạng khóc lóc nức nở của cô, có chút hối hận vì mình quá gấp gáp, chuyện lớn như thế, làm sao lại lỗ mãng nói như vậy ra ngoài, hình như không tính tới sức chịu đựng của cô gái trước mắt này.
240 "Mẹ nói vậy, chị vẫn không thể chấp nhận, nếu đã vậy, thì đón em trở về, dù sao Thần An cũng không cách nào bỏ được em. Thật sự là mẹ kiên trì không đồng ý, cuối cùng, mẹ khóc.