181 "Chị, nếu như em khăng khăng không đi thì sao?" Hạ Hiểu Thần cắn môi, nói với chị, ánh mắt lại liếc sang Tả Thần An. Ý lạnh trên mặt Tả Thần An làm cho cô không kìm hãm được sợ run cả người, phòng tuyến có khuynh hướng sụp đổ.
182 Hạ Vãn Lộ chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng đau, càng ngày càng khó chịu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân đều đang run rẩy. Tả Thần An thấy bộ dạng này của cô, cực kỳ đau lòng, vươn tay ôm cô, áp đầu cô vào ngực mình, không để cho cô đi xem tình trạng bi thảm của Hiểu Thần.
183 Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở ra, Hạ Vãn Lộ và Thư Khai cùng bước nhanh chạy đến trước mặt bác sĩ. Bác sĩ lấy khẩu trang xuống khẽ mỉm cười, "Cũng may, người bị thương căn bản đều là ngoại thương (vết thương bên ngoài), các cơ quan não bộ trong đầu không có vấn đề gì lớn.
184 Liên tiếp nhiều ngày đều là như vậy. Cô cũng không xin nghỉ, mỗi ngày cứ theo lẽ thường làm việc và nghỉ ngơi, cho dù là đi ca đêm, cũng sẽ ăn cơm đúng giờ dậy đúng lúc, đúng lúc để anh cùng cô đưa cơm đến, nhưng thủy chung không cho anh đi vào, thủy chung không nói chuyện với anh, chính cô cũng không ở lại, cầm cơm đưa lên liền quay trở về.
185 Nhưng mà không nghĩ tới, tình cảm của chị và Tả Thần An lại sâu đến vậy, không nghĩ chị lại tin tưởng Tả Thần An đến thế, càng không nghĩ tới chính là, Tả Thần An lại không hề biết mặt chị! Cô thật vất vả, có thể nói là không biết xấu hổ nghĩ ra biện pháp này thế nhưng lại dễ dàng bị hóa giải…… Trong chớp mắt những tia oán độc ở trong mắt cô bị tiêu tán, thay vào đó là đau khổ và đáng thương, “Chị, xin lỗi, em đã sai rồi……” Hạ Vãn Lộ nhìn cô, thương xót lắc đầu, “Hiểu Thần, cho tới bây giờ, chị cũng không biết nên làm gì bây giờ.
186 Nói xong Hạ Hiểu Thần quả thật đâm đầu tới góc bàn. Hạ Vãn Lộ tất nhiên kinh hãi, muốn nhào tới, lại bị Thần An lôi kéo gắt gao. Hạ Hiểu Thần ánh mắt lóe lên nhìn hạ Vãn Lộ một cái, "Chị, em thật sự đi chết đây.
187 Heo nhỏ, thật xin lỗi. Là anh chưa đủ tốt, là anh không đủ hoàn mỹ, là anh không đủ kiên trì. . . . . . . Năm năm em rời đi, anh vẫn như người mù năm đó không nhìn thấy thế giới, sống trong hồi ức từng có em.
188 "Thần An. . . . . . " Khi anh dùng hết sức nắm tay cô, cô cũng nỉ non gọi tên anh. Thế nhưng anh lại sợ nghe thấy những lời nói kế tiếp của cô, cúi đầu xuống che lại môi cô.
189 Thời điểm làm ca đêm, Hạ Vãn Lộ gọi điện thoại cho Thư Khai, hỏi thăm tình huống xuất viện, biết được Thư Khai đã đưa Hiểu Thần trở về vì thế cô đồng thời cũng quyết định chuyện sau này, trong lòng cũng bình tĩnh hơn.
190 Hạ Hiểu Thần nói ra mấy lời này xong liền chạy vọt ra khỏi quán cà phê, ngay sau đó Hạ Vãn Lộ đặt tiền xuống trả vội vàng đuổi theo. “Hiểu Thần! Đứng lại!” Cô chạy ở phía sau lớn tiếng gọi, Hạ Hiểu Thần lại như không nghe thấy, vọt đến bên vệ đường chận một chiếc xe taxi, trong nháy mắt liền biến mất trong biển xe cộ trước mắt.
191 Hồi lâu, đột nhiên vang lên giọng nói của Tả Thần An, “Em đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại ăn ít vậy nha?” Cô hồi phục lại tinh thần, nhìn đồ ăn để đầy trên bàn, rốt cuộc ăn cũng không vô, cười cười, vô cùng ngượng nghịu nói: “Em ăn no rồi!” Chân mày anh nhíu lên, một chén cơm nhỏ cũng còn đến hơn phân nửa, “Ít như vậy mà đã ăn no rồi sao? Giống con mèo nhỏ vậy? Không được! Ăn thêm chút nữa!” Anh bất chấp tất cả, gắp vào trong chén cô rất nhiều món ăn, “Ăn xong mấy món này, nhiệm vụ mới hoàn thành!” Cô cầm chiếc đũa, mi tâm nhíu chặt không hề giãn ra, cũng không nói tiếng nào, lặng lẽ bắt đầu ăn, chỉ là ăn rất chậm.
192 Trong lòng cô chấn động, hoảng sợ từ trên giường ngồi dậy, thậm chí quên mình là đang trần truồng, "Đã xảy ra chuyện gì?""Lộ Lộ, ba con đi rồi. . . . .
193 Nghe cô nói những lời này, nhìn biểu tình có chút mê mang của cô, anh chợt sinh ra một loại ảo giác, cô trước mắt, căn bản không phải là Hạ Vãn Lộ mà anh biết.
194 Nhưng mà, cô cũng vì Hứa Tiểu Soái có được một cô gái yêu mình như vậy mà cảm thấy vui mừng, cô gái thẳng thắn khi yêu luôn oanh oanh liệt liệt, chỉ biết không có chút nào giữ lại mà bỏ hết ra, Tiểu Soái coi như là thật có phúc.
195 "Mức sống ở Thâm Quyến quá đắt! Tôi lại nghèo rớt mùng tơi! Phải tiết kiệm tiền điện thoại chứ! Chị cho rằng ai cũng giống chị, có thể kiếm được một ông xã nhiều tiền sao!" trong khi nói Hiểu Thần cũng không quên châm chọc.
196 “Con và Thần An đều hết sức vui mừng chào đón người tới, thật. ” Cô để đũa xuống, vô cùng chân thành nói. Đây là lời nói thật, không một nàng dâu nào không muốn lấy được câu chúc phúc và vui mừng từ mẹ chồng, cô rất chân thành hoan nghênh Tiêu Hàn, nhưng mà, chưa chắc Tiêu Hàn sẽ nhận lấy tấm lòng chân thành của cô.
197 “Đây là lần thứ hai cô ấy vận chuyển ma túy. Lần đầu tiên là ngốc nghếch, bị lợi dụng, cô ấy quen một người bạn, bảo là muốn mang cô ấy đến Nghiễm Châu làm ăn, buôn bán cực lời.
198 Hạ Vãn Lộ là bị Thần An cưỡng ép đưa về Bắc Kinh. Nếu không phải anh mạnh mẽ đưa cô về, chỉ sợ cô thật sự canh giữ ở nơi chôn cất Hiểu Thần không chịu rời.
199 Hạ Vãn Lộ chỉ là lắc đầu một cái, "Không, tôi đã hoàn toàn không có cảm giác của một y tá, tôi không xứng làm một y tá giỏi, cũng không muốn mang đến cho bệnh viện nhiều phiền toái hơn nữa, càng không muốn bôi nhọ danh tiếng của bệnh viện, Viện Trưởng Kỷ, cám ơn anh mấy năm nay đã chiếu cố, hẹn gặp lại.
200 Tả Thần An không dám khinh thường chuyện này, ngày thứ hai liền dẫn Hạ Vãn Lộ đi bệnh viện làm kiểm tra, cuối cùng xác thực, chính xác là hội chứng trầm cảm.