121 Hận, chỉ biết càng ngày càng sâu hơn. . . . . . Nhưng tại sao anh còn không buông tay?Cô đã đá mệt rồi, đạp mệt rồi, tại sao anh còn không buông tay?!Sau khi một cú đá cuối cùng qua đi, chính cô cũng không còn đứng vững, ngã nhào trên đất, cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt mỏi, gần như không còn hơi sức đứng lên, cô bất lực ngồi trên mặt đất, bắt đầu khóc lớn, trong đêm tối, ngửa mặt lên trời khóc lớn.
122 Nhiều lần như vậy, Hạ Vãn Lộ liền hiểu rõ, không thể tin lời nói của ba, đối với Hiểu Thần càng thêm quan tâm. Mà mẹ một lần nữa có gia đình mới, thêm cô đã là việc rất khó khăn, với lại cô và dượng thu nhập cũng không nhiều, dượng lại còn có một người con trai, cho nên, cũng không có dư giả cũng như không có năng lực bận tâm đến Hiểu Thần quá nhiều, trừ vụng trộm cho Hiểu Thần một chút tiền tiêu vặt, điều có thể làm, cũng không còn cái gì nữa.
123 Cô không để ý tới anh, lại ngồi trở lại trên đất. Chăn trên giường, chỉnh tề đến nỗi không có một tia tỳ vết, có thể thấy được, cô căn bản cũng không có ngủ qua.
124 “Thật muốn đi?” Anh khó khăn khô khốc từ trong cổ họng nặn ra những lời này. Cô ngơ ngẩn, anh có ngụ ý gì? Chịu để cô đi về sao? “Phải……” Cô trả lời phải thật cẩn thận.
125 Giằng co. Bọn họ trong lúc đó đang âm thầm thực hiện. Cô không muốn, cô không có nghĩa vụ phải bồi anh ăn bữa tối cuối cùng. Vẻ mặt anh thản nhiên, bàn tay lại dùng hết sức lực, trong lúc giằng co, giọng nói anh vang lên nhàn nhạt, “Đưa anh ngồi xe điện ngầm……”Thời gian quay lại, cô vẫn như trước không tìm thấy lối ra…… Nước mắt trên lưng anh trong đêm tối cứ rơi chực trào, tay giằng co, dần dần buông lỏng.
126 Nhà hàng này là nơi Hiểu Thần chọn. Cô đã có chút danh tiếng, ăn cơm ra đường làm cái gì cũng không thể tùy ý giống như ngày trước. Hạ Vãn Lộ ngồi trong phòng bao của nhà hàng lẳng lặng chờ đợi, nói chuyện với Hiểu Thần lúc chia tay là việc nhất định phải làm, chỉ là không biết Hiểu Thần hào quang vây quanh của ngày hôm nay, vẫn sẽ là Hiểu Thần của ngày hôm qua sao?Cửa phòng bao mở ra, người đến là cô gái mang kính mác lớn.
127 Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn chỉ đành lấy Khả Tâm ra, mặc dù lời nói vẫn có chút nghiêm khắc, nhưng hy vọng có thể thức tỉnh Hiểu Thần. Chỉ là, Hiểu Thần ngoan cố như thế nào?"Chị! Đó cũng không nói lên điều gì! Nhà quyền thế bây giờ, vợ chưa cưới là liên hôn của gia tộc có rất nhiều, nếu như anh ấy thật sự yêu vợ chưa cưới của mình, tại sao lại trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài? Về phần chị nói anh ấy luôn yêu thích những cô gái Chiết Giang, cái này không phải là ưu thế của em sao? Em chính là cô gái Chiết Giang! Hơn nữa, em muốn làm người con gái Chiết Giang cuối cùng của anh ấy!"Đây là câu trả lời Hiểu Thần cho cô.
128 Trước cửa phòng bao, Tả Thần An và Kiều Á cũng không có lập tức đi vào, mãi đến khi bóng dáng Hạ Vãn Lộ không còn nhìn thấy nữa, anh mới trầm thấp lên tiếng, "Như thế nào không đi vào?"Kiều Á nhìn phương hướng Hạ Vãn Lộ rời đi, cười cười, cái gì cũng không nói, đẩy anh vào phòng bao.
129 Ám Hương. Tất cả vẫn giống như cũ. Nhưng, tựa hồ lại có chút không đúng. Là bởi vì ít đi cô, Hạ Hạ sao? Tuyệt đối không thể nào, cái thế giới này sẽ không bởi vì ít đi một người nào mà ngừng chuyển động.
130 Lúc trước Hiểu Thần mua những vật dụng kia cũng đã tính toán qua, vừa đúng đủ tiền trong thẻ của cô, sau đó Thần An dùng bàn chải đánh răng màu trắng xanh, như vậy, cũng coi như hai người không xa nhau rồi……Cô lẳng lặng đứng im sau lưng anh.
131 Sân bay Hàng Châu Tiêu Sơn. Vừa đi ra khỏi sân bay, không khí kéo đến, chính là không giống với không khí Bắc Kinh, điển hình, thuộc về không khí của miền nam, ướt át giống như mỗi một tầng không khí đều là hơi nước.
132 Thế gian này, có một câu thành ngữ, gọi là tro tàn lại cháy. Cô sợ, cho nên cô chạy trốn vào đám đông. Lòng của cô cần phải yên tĩnh trở lại, nhất định không thể cũng không muốn lại tiếp nhận bất kỳ khảo nghiệm nào.
133 Tả Thần An cái người này, lành lạnh trước sau như một, không thích để ý tới người khác, ở kinh thành đã nổi danh ẩn sĩ thế ngoại, nhưng anh ta nếu muốn thật lòng làm người nào vui vẻ, người đó cũng không chống đỡ được sức quyến rũ của anh ta.
134 Anh nhoẻn miệng cười, trong tròng mắt nhảy lên một tia lửa thắng lợi nho nhỏ. Đoạn đối thoại mới vừa rồi ở trong đầu cô tái hiện: —— anh bồi ba uống một chén có thể chứ? —— chuyện liên quan gì tới em? !Nói cách khác, cô đối với anh gọi Thư Đại Hưng là "Ba" không có ý kiến?Nói nhiều nhất định nói sai.
135 Nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không có cách nào ngủ được. Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu đổ mưa rơi tí tách, vào đêm Giang Nam, đứng bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, đây là một việc vô cùng tốt đẹp, nhưng trời càng mưa càng lớn, từng giọt mưa rơi đánh vào mái hiên, đánh vào mặt sông, đồng thời cũng đánh vào trong lòng cô, làm cho tâm tình cô loạn như mớ bồng bông.
136 “Mẹ, những chuyện này con đều biết, con bây giờ không còn là cô gái non nớt luôn tôn sùng tình yêu nữa rồi, tất nhiên anh ấy đối với con rất tốt, nhưng nói đến chuyện kết hôn, đâu chỉ có một chữ “khó khăn” mà có thể hình dung.
137 Hạ Vãn Lộ cũng không cho rằng cô và anh còn chuyện gì để nói, sau khi Thư Khai đi ra ngoài, cô cũng chuẩn bị rời đi. “Hạ Vãn Lộ, em không cần trẻ con như thế có được không?” Ngay sau đó giọng nói của anh vang lên.
138 Cuối cùng là cùng với anh đi xem biểu diễn của Thư Khai, một nhóm nhạc năm người, có thể được Tế Hạ thưởng thức, năm người đều rất hưng phấn, biểu diễn cố gắng hết sức.
139 Rời khỏi phạm vi tầm mắt của mẹ, thì không cần thiết phải diễn trò nữa. Thân thể cô cứng ngắt, mặc anh ôm, không có phản ứng, càng không có nụ cười xinh đẹp trong kỳ vọng của anh.
140 Hạ Hiểu Thần qua một lúc lâu mới đến, thời điểm vào phòng làm việc còn cầm một cái túi lớn, phía trên in logo một siêu thị tự động, là từ siêu thị về sao?Ánh mắt của anh như băng, nhìn thẳng cô.