61 Cô là y tá! Là y tá! Không có chuyện gì đáng kinh ngạc cả. Cứ coi như đó chỉ là một bộ phận của cơ thể người. Cũng không phải chưa từng thấy. Cô hít thở một hơi, nhanh chóng giúp anh cởi bỏ thắt lưng sau đó dùng lực kéo quần xuống, giống như năm đó cởi bỏ quần anh khi mới lần đầu gặp mặt.
62 Cũng may, hai ngày nay anh tựa hồ hết sức tập trung, chỉ có vùi đầu vào công việc, không hỏi lý do tại sao cô lại chuẩn bị cháo dinh dưỡng và trà hoa nhài.
63 Cô rất muốn nghe một chút xem anh trả lời thế nào, nhưng mà anh chỉ im lặng. Im lặng đại biểu cho cái gì? Là đồng ý?Cô không muốn tìm hiểu kỹ hơn, cô và anh đã kết thúc từ năm năm trước.
64 Ngày hôm sau, cô vẫn quyết định đến nơi hẹn. Nhưng cũng không làm như y tá trưởng bảo là xin nghỉ từ buổi sáng mà mãi cho đến buổi chiều, sau khi tiêm thuốc cho Thần An xong mới nói với anh là trong nhà có chút chuyện nên phải về một chuyến, ngày mai sẽ trở lại.
65 “Hạ Hạ! Vị này là…” Sa Lâm làm như quen biết ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt chĩa thẳng về phía Bành Thạc. “Tôi…Một người bạn…Bành Thạc…” Cô không biết nên giới thiệu thế nào, hơn nữa cũng không biết có cần phải giới thiệu với Sa Lâm.
66 Đó là bệnh án thế nào?Đến bây giờ vẫn chỉ là một mảnh giấy trống không, trên đó đến một chữ cũng không có. Sau khi nhập viện đã làm những cuộc kiểm tra thông thường, tất cả đều đính kèm trong đó, cô lật đi lật lại để kiểm tra, tất cả vẫn rất bình thường.
67 Cô chảy nước mắt gật đầu: “Vâng ạ! Không đi nữa! Tốt nghiệp rồi!”“Vậy thì tốt! Bảo bối cũng cô độc quá lâu rồi. ”Cô độc?Trong đầu cô lướt qua hình ảnh thật lâu trước đây khi anh đứng bên cửa sổ dưới ánh trăng.
68 Cô không biết tại sao tối nay thần kinh của anh lại không bình thường mà chạy tới chỗ này, chẳng lẽ là vì biết cô đã đoán được anh đang giả bệnh sao? Chắc chắn là như vậy rồi, Kỷ Tử Ngang nhất định đã nói cho anh biết ngay.
69 Ngón tay đặt trên nút ‘xóa bỏ’ ngừng lại hồi lâu chỉ cần nhấn xuống là cái tên này, dãy số này sẽ không tồn tại nữa. Nhưng mà, cô xuống tay không được…Cô sợ hãi phát hiện, số điện thoại của anh vẫn là số của năm năm trước.
70 Bước ra từ bóng tối, từ trong hồi ức phá kén ra, cô lại là cánh bướm xinh đẹp bay lượn dưới ánh mặt trời. Hạt Lộ Châu Nhi bé nhỏ kia chỉ thuộc về đêm tối, ban đêm còn lấp lánh như hạt minh châu, nhưng dưới ánh mặt trời lại tan biến vào trong gió.
71 Ở ngày nghỉ phép thứ mười lăm, cô hiên ngang trở lại bệnh viện trả phép. Cô, Hạ Hạ vô địch đã trở lại rồi!Cuộc sống đã dạy cô không thể tùy hứng, không thể hành động theo cảm tính, công việc này cô thực sự cần, cũng là công việc mà cô thích, dù thế nào cũng không thể bỏ qua chỉ bởi vì nhất thời xúc động.
72 Y Thần lập tức hưng phấn trở lại, “Đúng vậy! Cậu thích em nhất! Ông ngoại bà ngoại cũng thích, còn có bác cả, bác dâu cả, Hạo Nhiên, anh Tiểu Bàn, anh Đô Đô, anh Đồng Đồng, cô giáo…” Cô bé đếm mãi không dứt, cuối cùng còn vui vẻ ôm cổ của cô cọ cọ, “Còn có chị Hạ Hạ! Chị à, thật sự có rất nhiều người yêu thích em!”Nhìn thấy nụ cười của Y Thần, Hạ Vãn Lộ cũng cảm thấy vui vẻ.
73 “Chính là…Khụ khụ…” Tả Thần Viễn làm cậu cả, phải phí sức đem ván đề này giải thích rõ ràng, “Chính là giống Y Thần bây giờ ban ngày ở chỗ này ăn cơm, buổi tối lại cùng đi chơi, sau đó về trễ lại sợ đánh thức giấc ngủ của ông bà ngoại, phải đến khách sạn ở một đêm, tắm rửa, ngủ một giấc…”“A…Tán gái chính là đem cô bé giống như Y Thần ngâm vào bồn tắm tắm rửa sao?”“Đại khái…Chính là như vậy…” Tả Thần Viễn liếc em trai mình một cái, “Sau này ở trước mặt trẻ con nói chuyện phải chú ý một chút! Anh có việc phải ra ngoài, mọi người từ từ ăn.
74 Thần An căn bản cũng không có ý định giải thích gì, chỉ khẽ gật đầu nói một tiếng ‘Cám ơn’. Lại còn cảm ơn? Anh thật đúng là coi trọng việc này nhỉ? Không được! Nhất định phải nói chuyện rõ ràng với anh về vấn đề này mới được.
75 Sáng sớm, tại nhà họ Tả. Bởi vì là chủ nhật, mà Thần An đáp ứng dẫn Y Thần đến khu vui chơi cho nên Y Thần đã rời giường từ rất sớm, lúc này đang ngồi rất quy củ ngồi ở bàn ăn, chờ mọi người tới để cùng nhau dùng bữa sáng.
76 “Được. Tôi sẽ xử lý tốt. ” Tiêu Hàn thuận miệng đáp ứng. Bữa sáng lúc này mới được tiếp tục, Tiêu Hàn chợt nhớ tới cái gì, hỏi Tả Thần Hi: “Thần Hi, con vừa nói nhìn thấy ai rồi hả?”Ánh mắt của Tả Thần Hi lướt qua mặt Tả Thần An, sau đó cười một tiếng: “Không có, không có ai cả, là ca sĩ dưới trướng của công ty Thần An thôi…Hình như gần đây qua lại với một phú nhị đại* nào đó…Lần trước nhìn thấy cô ấy tại bữa tiệc.
77 Cô ngồi vào xe, vừa đóng cửa xe, trước mắt liền có thêm một cái cà men rất đẹp, qua khe hở của cái cà men, mùi thơm của bánh bao tràn ra ngoài. Cô sững sờ, mùi hương quen thuộc này khiến cô nhớ lại bữa sáng sở trường nhất của dì bảo mẫu nhà họ Tả lúc trước, chính là loại bánh bao hấp này.
78 Cô bị Y Thần kéo thẳng vào cáp treo. Mua vé, Tả Thần An trước tiên đem hai đứa bé ẵm lên, sau đó cắm đầu cắm cổ bước vào, không để ý đến cô. Cô đứng ở đó, không biết phải chọn lựa thế nào.
79 Nhìn không đủ…Bảo anh làm sao có thể nhìn đủ…Yêu suốt năm năm, nhớ cô suốt năm năm nhưng lại chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của cô. Trong năm năm, anh dựa vào kí ức trống rỗng để sống qua ngày, nhớ đến sự ấm áp mà cô mang lại cho anh, nhớ đến dung mạo mà anh tưởng tượng, nhớ đến sâu nặng, tim, mơ hồ cảm thấy nhói đau.
80 Có lầm không…Rống cô trước mặt mọi người như vậy…Bác sĩ lại dùng ánh mắt quái dị nhìn xem bọn họ, còn có một ít bệnh nhân xếp hàng ở bên ngoài cũng ghé mắt xem kịch hay.