21 Cô bé này, khả năng quan sát nhạy bén không phải bình thường nha. Cô luống cuống, lén nhìn xem nét mặt của Tả Thần An, lại thấy anh cũng đang nhìn mình, nét mặt hờ hững, ánh mắt trong suốt tĩnh lặng như nước, cô không thấy được gì từ đôi mắt ấy.
22 “Thần An! Thần An!”Từ bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, thần kinh của cô trở nên căng thẳng, giọng nói này hình như là của mẹ Thần An – Tiêu Hàn.
23 “Có cậu kể…Nhưng mà cậu rất bận. ”“Khụ khụ!” Bên cạnh truyền đến tiếng ho nhẹ. Cô ngoảnh đầu nhìn lại, trên khuôn mặt trắng nõn của Tả Thần An đã nổi lên nhàn nhạt phiếm hồng.
24 Đây là sự thực cô đã nhận ra từ năm năm trước, cô chỉ hận bản thân mình lúc đó trẻ người non dạ, vẫn mơ mộng trở thành cô bé lọ lem của chàng hoàng tử.
25 “Chị à, có phải chị cũng nên tìm bạn trai rồi không?” Hiểu Thần chợt nói, anh mắt ranh mãnh chiếu thẳng vào cô. Cô đột nhiên giật mình, ánh mắt nhàn nhạt như làn gió thoảng của Tả Thần An bất chợt lướt qua trong đầu, mặt cô bất giác cũng nóng lên, cô nhíu mày trừng em gái một cái, “Nói bừa gì đấy?”“Em mới không nói bừa.
26 Hai chị em trải qua một đêm vô cùng ấm áp. Đêm khuya, hai người còn chen chúc trên một chiếc giường nói chuyện phiếm. Hiểu Thần líu líu vừa kể lại những chuyện thú vị trong trường học vừa nói về bạn trai của mình, nói anh ta đẹp trai cỡ nào, giàu có ra sao, đến khi nói mệt, lúc mơ hồ ngủ còn nhấn mạnh thêm lần nữa, nói cô nhất định trở thành phu nhân của của gia đình giàu có, muốn chị gái và gia đình có được cuộc sống đầy đủ sung túc.
27 Tả Thần An dường như cảm nhận được không khí có chút khác thường nhưng không thể nhận biết được phương hướng, chỉ có thể mờ mịt quay đầu giận dữ: “Ai? Các người muốn làm gì?”Một giây đó, đáy lòng Hạ Vãn Lộ giống như bị hai ngón tay nhẹ nhàng miết lại một cái, mềm mại, lại có chút đau đớn và chua xót.
28 “Sắc nữ…” Anh vừa há mồm, không biết là viên gì đó ngòn ngọt đã được nhét vào trong miệng, anh vội vàng ngậm lấy, ra sức mút vào nhằm giảm đi cái vị đắng kia.
29 Quả nhiên!Một khi anh cố chấp, người của Tả gia cũng không có cách nào đành phải rời đi, trong phút chốc, giữa hai người liền rơi vào không khí giằng co.
30 Hạ Vãn Lộ lau mồ hôi trán, nghiến răng, anh nha, rõ ràng là đang muốn chỉnh tôi đấy mà. Tiếp tục nhịn!Cô nổi giận bừng bừng mua về một chén hoành thánh, đi đến trước mặt anh ngồi xuống, cô muốn nguyền rủa, nguyền rủa anh cả đời ăn mì ăn liền không có gói gia vị.
31 Anh vẫn như cũ ngồi im ở đó, giống như đại gia, không động tay, chờ cô tới đút. Cô nghiến răng, nguyền rủa thêm lần nữa, nguyền rủa anh lúc đi nhà cầu không có giấy vệ sinh.
32 Cả văn phòng khoa mắt như nổ tung!Củ khoai lang nóng bỏng tay Tả Tam thiếu cư nhiên bị y tá thực tập Hạ Vãn Lộ chế phục. Y tá trưởng, không, phải nói là toàn thể ý tá đối với Hạ Vãn Lộ cảm động đến rơi nước mắt, vừa nhớ tới Tả Tam thiếu tính tình gàn dở mà nóng nảy kia là đã tê liệt da đầu rồi.
33 Cô thao thao bất tuyệt một hồi, sau đó phát hiện mình nói quá nhiều liền câm miệng. Rất lâu, giọng nói trầm thấp của anh rốt cuộc cũng vang lên: “Tôi chỉ muốn ăn sáng mà thôi…Có cần thiết phải lôi cả Hoàng Kế Quang lẫn Khâu Tiểu Vân ra như vậy không?”Cô vỗ vỗ vào hộp thức ăn: “Bữa ăn sáng của anh không phải ở chỗ này sao? Mẹ anh còn ở ngoài chờ đút cho anh nữa kìa.
34 Ở cạnh Tả Thần An tuyệt đối chính là một cơn ác mộng, nếu như không đủ năng lực chịu đựng thì tuyệt đối không thể tiếp tục kiên trì. Ngày đầu tiên cô trông chừng anh, hai người cứ nhìn nhau chẳng nói lời nào.
35 “Chuyện đó…Không phải tôi…” Người nhanh mồm nhanh miệng như cô nhất thời cũng bí từ. Anh mím chặt môi, bờ môi giống như điêu khắc, vừa cứng ngắc vừa lạnh lẽo.
36 Còn anh, giống như một con thú đang ngủ say bị nguy hiểm đánh thức, đột nhiên đẩy cô ra rồi dùng sức đẩy xe lăn xông loạn về phía trước. Giờ phút này, Hạ Vãn Lộ lần nữa cảm nhận được sự bất lực của anh một cách sâu sắc, trơ mắt đứng nhìn anh hốt hoảng, sợ hãi xoay chuyển xe lăn bừa bãi, như một con côn trùng bị dính vào mạng nhện, dù có giãy giụa thế nào cũng vô lực, chờ đợi nó chỉ là cái chết cùng sự tăm tối.
37 “Không có việc gì…Sẽ không có chuyện…” Nhiều máu như vậy sao lại không có việc gì? Cô nhìn trộm về phía Tả Thần An, lại không hiểu được vẻ mặt trầm mặc của anh rốt cuộc là đang nghĩ gì.
38 Giọng nói của anh như sấm dội đùng đùng, rất có lực xuyên thủng, chấn động cô đến mức “linh hồn xuất khiếu*”, giật mình một cái rồi tỉnh mộng. Trong nháy mắt khi vừa tỉnh lại, cô thậm chí không biết bản thân mình đang ở chỗ nào, cứ mơ mơ màng màng, phản ứng đầu tiên chính là Tả 18 lại nổi đóa, cô phải gấp rút pha chế thuốc để chạy tới phòng bệnh trong thời gian ngắn nhất.
39 Trong phòng tối đen như mực, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ. Nhờ có ánh đèn chiếu sáng ở hành lang, sau khi thích ứng được với sự thay đổi của ánh sáng cô mới nhìn rõ, Tả Thần An căn bản không nằm ở trên giường mà đang đứng trước cửa sổ lặng lẽ ngước nhìn ánh trăng bên ngoài.
40 Cô lại ngẩn ngơ lần nữa. Lại lần nữa không biết phản bác thế nào. Chẳng qua là đột nhiên lưu luyến màn đêm này, ánh trăng này không muốn rời đi. Chẳng qua là lúc này chỉ muốn được cùng anh yên lặng đứng ở đó, giữ một khoảng cách nhất định với ánh trăng.