21 Có lẽ từ bé, tôi đã là một đứa con gái vẫn luôn yêu thích mạo hiểm. Trước đây tôi ngoan ngoãn khuôn phép, chẳng qua chỉ vì tôi chưa có cơ hội mạo hiểm mà thôi.
22 Như các bạn đã đoán, tôi không lấy tượng phật vàng về được.
Lý do Thuốc Độc nói với tôi là: Nó lại bị mất rồi. Có người thừa lúc hắn vắng nhà chạy vào vơ vét sạch sành sanh, trộm rất nhiều đồ, trong đó bao gồm cả miếng tượng phật vàng kia.
23 Thiên Trung giờ ôn tập buổi tối, giống như một đại dương thâm sâu vắng lặng.
Đứng đối diện cánh cổng sắt đóng chặt ở trước mặt, tôi không biết nên gõ cổng hay nên cất tiếng gọi cửa.
24 Quãng thời gian khi đầu đông tiến sâu vào giữa đông, bước thời gian vội vã nhất. Những mùa đông trong quá khứ, cảm giác tôi thường có là, dường như buổi sớm thức dậy biếng nhác bò ra từ trong ổ chăn, chẳng được bao lâu đã chực xế chiều, một ngày cứ như vậy mà vuột mất.
25 Mắt không thấy lòng không phiền, tôi quyết định quay về ký túc xá.
Lúc tôi khuân một chiếc cặp to đùng nhét đầy sách vở bước ra khỏi lớp, Nhan Dự Dự và Tiêu Triết vẫn còn chưa quay lại.
26 Thư viện của Thiên Trung là một toà nhà nho nhỏ màu đỏ, nằm ngay giữa sân khấu Hoa Lôi và dãy lầu chính của trường, vị trí hơi chếch về phía Bắc, giống như một căn nhà nhỏ ấm cúng yên tĩnh giữa rừng hoa.
27 Ngày càng tiến sâu vào đông.
Trong giờ tin học, tôi lướt ngang qua một đoản văn trên BBS của Thiên Trung, tên đoản văn là “Ngày đông của Thiên Trung,” mở đầu như thế này: “Ngày đông của Thiên Trung, không âm thanh không sắc màu không hết thảy của hết thảy.
28 Tôi đã từng cho rằng, thứ tôi sợ nhất là mưa. Nhưng đến lúc tuyết sắp sửa lên tới đầu gối của tôi, những bông tuyết bay đầy trời phủ kín mắt tôi, làm tôi suýt không phân biệt được phương hướng, tôi mới hiểu ra, uy lực của tuyết ăn đứt mưa.
29 Lạnh.
Lúc hắn lôi tôi về lại trên xe, thảy ra hàng ghế sau, cảm giác duy nhất của tôi là: Lạnh. Nước băng tan ngấm vào trong chân tôi, rét buốt từ trên xuống dưới, khống chế toàn bộ cơ thể của tôi.
30 Giấc ngủ nhất định là cô con gái bé nhỏ của thời gian, cho nên hắn ta mới đối xử với nàng khoan dung nhất và xa xỉ nhất. Mỗi lần tỉnh giấc nhìn đồng hồ, tôi luôn ngạc nhiên cảm thán, vì quãng thời gian dùng để ngủ này, tuy dài như vậy nhiều như vậy, mà tôi lại luôn không hay biết gì.
31 Sau kỳ thi cuối học kỳ, trận tuyết thứ hai ở thành phố này tới.
Thảm hoạ ở phương nam lúc bấy giờ đã bùng nổ, có người đem máy radio vào trong lớp, như vậy mọi người cỏ thể nghe ngóng tin tức mới nhất về tình hình của thảm hoạ.
32 Áo sơ mi trắng bị rớt mất một chiếc cúc màu xanh nước biển đậm, tôi đính mà mất gần hết nguyên cả một buổi chiều. Bài hát duy nhất MP3 chơi đi chơi lại là một bài hát cũ của Vương Phi, nghe đến nỗi tai tôi gần như chai đá.
33 Hôm khai giảng đi báo danh, bởi vì tôi thức dậy rất sớm, lúc tôi tới ký túc xá, bên trong vẫn chưa một bóng người.
Nhưng nhất định đã có người ghé qua, bởi vì cửa sổ đã bị mở, trong không khí có mùi nước hoa thoang thoảng chưa chịu tan đi, chỉ là tôi không phân biệt rõ được là “Chanel” của Nhan Dự Dự hay là “Thuốc Độc.
34 Hôm ấy lúc thầy Sướng cầm sổ điểm danh vào tới trong lớp, vết nước trên bảng đen vẫn còn chưa khô, tuy những chữ kia đã bị hoàn toàn tiêu diệt, nhưng cả một lớp học vẫn còn đang bùng nổ những trận thảo luận, nội dung chính là vụ tát nước lên bảng, xen lẫn với chút tin tức nghe thấy trong kỳ nghỉ đông, cùng với những đánh giá về thời khoá biểu của học kỳ mới.
35 Tôi rất muốn cứ như vậy mà “biến” khỏi cuộc đời của một người.
Tôi dùng rất nhiều thời gian để suy xét một việc liên quan đến vấn đề “thắng và thua,” nhưng mà, tôi không tìm được một câu trả lời chính xác.
36 Đêm xuống, nửa vầng trăng trèo lên đầu ngọn cây.
Nửa tiếng đồng hồ trước khi tắt đèn luôn luôn là quãng thời gian nhộn nhịp nhất trong ký túc xá nữ.
37 Không có điều gì mới lạ dưới ánh mặt trời.
Nếu như dùng câu “kinh thánh” này để hình dung Thiên Trung, e rằng rất khó thành lập. Trong mắt tôi, so với những ngôi trường yên tĩnh hiền lành của chúng tôi ở dưới huyện, Thiên Trung chính là nơi doanh trại tập trung của các trò kỳ quái, mỗi ngày đều dễ dàng đẻ ra đủ thứ tin tức mới lạ.
38 Sáng thứ Bảy, tôi đang ở nhà.
A Nam không có đó, nhưng có bà. Bà nói với tôi A Nam đi Hà Nam đưa hàng, phải hai hôm nữa mới về. Biết tôi vẫn còn chưa ăn sáng, bà làm cho tôi một bát mì, rồi còn cho thêm một trái trứng chiên.
39 Chưa từng thấy ánh trăng nào đẹp vậy.
Trăng nằm treo lơ lửng giữa bầu trời, yên lặng, thanh tịnh, giống như một triết gia am hiểu tường tận hết thảy, nhưng lại vẫn chẳng buồn lên tiếng nói một câu.
40 Lúc tôi dùng tờ giấy phép tựa như đã sớm có mưu tính để nhàn nhã ra khỏi cổng trường của Thiên Trung, thì mới phát hiện, mọi việc không nhàn nhã đến vậy.