41 Đêm ấy, hắn đưa tôi về nhà hắn.
Không phải là hắn lái xe tới, chúng tôi ngồi taxi. Trước tiên, hắn vất tôi ra hàng ghế sau, sau đó bản thân hắn cũng chui vào.
42 Tôi thức dậy lúc năm giờ rưỡi sáng. Trong không khí có mùi bạc hà, lai lịch không rõ. Hắn vẫn còn ngủ ngon lành, một cánh tay duỗi ra dài thật dài, không may là, gáy của tôi đang gối ngay lên đó.
43 Vài giây sau, đại não của tôi đã khôi phục lại tư duy. Tôi chỉ có hai lựa chọn: thứ nhất, cút lại về trường; thứ nhì, bước vào, chào hỏi bọn họ.
Tôi chọn cách thứ ba.
44 Nhan Dự Dự mất tích đã ba ngày, không ai biết cô ấy đi đâu.
Trong mấy ngày dó, mỗi ngày trên mạng đều có hình mới, nội dung càng ngày càng khó coi.
45 Tôi cuối cùng gặp lại được Nhan Dự Dự —- khi ấy đã là một hoàng hôn cuối tuần.
Hôm đó sau khi tan học, tôi tới thư viện mượn vài cuốn sách, lúc về đến ký túc xá, cửa hơi khép hờ.
46 Tháng 5, ngày 12, trời quang.
Đang thi kiểm tra Anh Văn buổi chiều, dãy lầu học hơi rung một chút. Đại đa số bạn học đều không để ý, người phản ứng kịch liệt nhất là Tiêu Triết, chỉ nghe cậu ta thét lên một tiếng “EARTHQUAKE (động đất)!” chụp lấy cuốn tập thi Anh Văn của cậu ta rồi xông ra khỏi lớp học.
47 Hôm sau, nắng chan hoà.
Giật mình tỉnh giấc, việc đầu tiên làm là thò tay dưới gối mò lấy chiếc di động, trên màn ảnh có tin nhắn của A Nam: “Mọi việc đều bình an, ngừng đọc.
48 Buổi tối thứ Năm, lúc tôi làm vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị về lại phòng, ký túc xá đã tắt đèn. Trong hành lang mờ tối bỗng xẹt qua một bóng người, thò tay cản đường tôi, làm tôi giật bắn cả mình.
49 Trong sương sớm, trấn Ngải Diệp tựa như một một chiếc thuyền nhỏ màu xanh nằm lặng lờ.
Tôi đáp chuyến xe đò sớm nhất, lúc nhảy xuống khỏi xe, còn chưa đến tám giờ.
50 Hôm ấy, tôi và Hạ Hoa cùng quay về thành phố.
“Em quay về trường chờ tin chị. ” Chị nhét cho tôi một mẩu giấy nhỏ ghi số điện thoại, vẫy tay trong gió chào tạm biệt tôi.
51 Khoảnh khắc về đến nhà mở cửa ra, tôi trông thấy đôi giày da màu nâu quen thuộc ấy nằm ngay trước cửa nhà mình.
Cuối cùng thì ông đã về.
Bôn ba bao ngày nhất định đã khiến cho ông vô cùng mệt mỏi, ông đang còn say ngủ, tiếng ngáy đều đều vang lên trong buổi hoàng hôn yên tĩnh.
52 Quán rượu nằm trên một con đường nhỏ ngoài ngoại ô, nếu không tìm kỹ, sẽ không tìm thấy.
Ở khúc giữa của một con hẻm lót đá mang tên “Ngõ Dương Bì” (da dê), có một quán rượu mà người ta bảo với tôi là “Hẹn Gặp Lại” (Hảo Tái Lai).
53 Lúc biết được tin hắn được thả ra, đã là hạ tuần tháng Sáu. Khi ấy, kỳ thi đại học đã kết thúc, tầng bốn của ký túc xá nữ sinh gần như đã dọn sạch, cỏ trong sân trường đang xanh um, suốt ngày vang vọng khúc hát ưu thương chia tay bạn bè.
54 Nghỉ hè, tôi thành một trạch nữ điển hình.
Sinh hoạt hàng ngày đều không có gì khác ngoài ba việc lớn: lên mạng, làm cơm, làm bài tập hè.
Trung tuần tháng Tám, tôi đã học làm được vài món ra trò, bao gồm cả món cá chua ngọt mà A Nam yêu thích.
55 Tôi vừa đẩy cánh cửa chính của “Quên Đi,” một cánh tay đã quấn trọn lấy tôi. Khỏi cần nhìn, tôi cũng biết là hắn, cái kiểu cấp bách ngang ngược này, ngoài hắn ra đâu còn ai.
56 Mùa thu ấy khi lớp 11 khai giảng, tôi cứ như còn chưa tỉnh ngủ.
Buổi sáng, tôi luôn chập chờn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, đến chiều, cả người coi như tỉnh táo hơn được đôi chút, đợi đến đêm về, trái tim mới chân chính bừng lên sức sống.
57 30 tháng 11 là ngày cuối cùng của kỳ thi kiểm tra cuối tháng. Do dự báo hôm sau sẽ có tuyết rơi, nên môn thi cuối cùng là Anh Văn bị dời đến đêm 29/11 trước đó, kỳ nghỉ cũng vì thế mà được sớm hơn một ngày.
58 Đêm đó, tôi mơ thấy hắn.
Hắn rất dịu dàng, nụ cười giống hệt như A Nam.
Hắn mặc bộ quần áo lần đầu chúng tôi gặp nhau, đội chiếc mũ VD (hàng nhái), vô cùng vô cùng vui vẻ dễ chịu nói với tôi: “Mã Tiểu Trác, anh cũng phải đi đây.
59 khi câu chuyện bắt đầu, tôi đã quên mất mình là ai……
nếu không cẩn thận bỗng dưng chợt nghĩ
ít ra thì tôi vẫn được coi như hạnh phúc đi
Đẩy cánh cửa văn phòng luật sư ra, tôi đã thấy ngay Lạc Tiêu Tiêu đang diễn trò.
60 Nếu như muốn quên đi sự tồn tại của một thứ gì đó, biện pháp tốt nhất là cứ để nó ở yên một chỗ.
Đối với tôi mà nói, sợi dây chuyền trên cổ chính là như vậy.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 41