121 Có hối hận cũng chẳng còn kịp nữa, nếu vẫn còn lấy danh hiệu Ngân Cơ, không chừng vào lúc này tôi vẫn còn đang lăn lộn xây giấc trên giường. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất chính là tìm đường chạy trốn.
122 Kết quả của việc tôi và bác sĩ con vịt bán đứng lẫn nhau là một lần nữa cả hai cùng bị bắt. Việc này chứng minh rằng Duyên phận của tình một đêm quả thực quá mỏng.
123 Trong lúc “súng nhỏ” của Hà Truân chuẩn bị bóp cò thì tôi hét to: “Trước tiên anh đừng có kích động, hãy nghe tôi nói một câu thôi. ”“Cơ hội của cô đã qua rồi, bây giờ dù cô có nói ra ai phái cô tới cũng không quan trọng nữa.
124 Tôi cảm thấy việc mình đã gây ra không có gì to tát cả, nhưng Hà Truân lại không nghĩ như vậy. Cũng dễ hiểu thôi, hoa anh túc này chính là công cụ hái ra tiền của Hà Truân, làm sao anh ta có thể để cho tôi phá hoại một cách dễ dàng cơ chứ?Đợi cho đến ngày quả bom khí của tôi tan biến hoàn toàn, Hà Truân mới trở lại phòng của anh ta.
125 Trừng trị con đỉa béo tròn đó xong, điều chỉnh hô hấp thật tốt, tôi bỗng phát hiện ra có một luồng sức mạnh xa lạ khác xuất hiện ở xung quanh. Phải nói như thế nào nhỉ? Mới vừa rồi, côn trùng còn kêu vang, chim còn hót líu lo, cành lá còn đung đưa trong rừng, nhưng trong nháy mắt bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ.
126 Quả nhiên, anh ta bất chợt đứng dậy, cầm súng bắn tỉa lia về vị trí của tôi một cách chính xác, động tác liền mạch, dứt khoát cứ như thể trên mông anh ta có mọc thêm hai con mắt vậy.
127 Chỉ mới ngửi thấy mùi cháy khét, mảnh rừng rậm màu đen của Hà Truân đã bị khô héo một mảng lớn. Nhưng anh ta đã kịp thời tránh né, nhảy cẫng lên, vì vậy Đại Điêu mới may mắn thoát nạn.
128 Dù có đánh gãy chân của tôi thì tôi cũng tuyệt đối không nhường con đường thứ nhất cho anh ta - - tôi tự thề với lòng như vậy. Dù có bị đốt trụi cả mảnh rừng rậm màu đen của mình thì tôi cũng không bao giờ bước trên con đường thứ hai – Hà Truân tự nói với lòngThề như vậy đó - - Dĩ nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi.
129 Cũng đúng. Đã như vậy, tôi cũng không so đo nữa. Buông cổ anh ta ra, tôi lại nghi ngờ hỏi. “Chẳng lẽ, bọn họ thả anh ra?” Tôi nghĩ khả năng này không lớn lắm.
130 Tín vật trên người Hà Truân thật ra là một tờ giấy thông hành, đã được đóng dấu cho phép của Hà Truân. Con đường đó là con đường vận chuyển Heroin vô cùng quan trọng, là con đường sinh mạng của bọn chúng, cho nên, nếu không có giấy thông hành đã được đóng dấu của Hà Truân thì một con ruồi cũng không thể bay qua được.
131 Đột nhiên bị kéo vào trong nước, vì không kịp phòng bị nên miệng và lỗ mũi đều bị nước tràn vào, tôi sặc gần chết. Cảm giác bất lực xuất hiện đột ngột, giống như toàn thế giới đều là nước, có cố giãy giụa cũng uổng công, mải chìm đắm trong cảm giác bất lực này khiến cho tôi quên mất phải cố gắng nổi lên trên mặt nước.
132 Nhưng sự thật đã chứng minh rằng tôi là tiểu nhân. Vì Hà Truân chẳng hề muốn giết tôi, vào lúc tôi sắp chết ngạt vì thiếu không khí, thì anh ta kéo tôi nhô lên khỏi mặt nước.
133 Nhưng không chờ tôi mặc xong quần áo, Hà Truân đã đi tới vác tôi lên vai. “Anh làm gì vậy?” Tôi hoảng sợ hỏi. “Không phải cô muốn ăn thịt sao?” Tôi không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp mà oai phong của anh ta “Mới làm có một lần làm sao đổi được thịt!”Bây giờ tôi mới biết cái gì gọi là núi này cao còn có núi kia cao hơn, bác sĩ con vịt thì tính là cái gì? So với anh ta, Hà Truân mới thực sự là kẻ keo kiệt nhất.
134 Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhanh một cách đáng kinh ngạc, trái đất thoắt cái quay một vòng quanh mặt trời, chẳng mấy chốc đã tới ngày tôi chạy trốn cùng bác sĩ con vịt.
135 Anh ta như một vị vua đang nhìn chăm chú nhìn vào thứ mà trời sinh đã thuộc về anh ta, thứ mà trời sinh nên thần phục anh ta. Đây tuyệt đối là một cái bẫy.
136 Không dây dưa với tôi lâu, lúc chạng vạng tối, Hà Truân liền đi tham gia hội của bọn trùm buôn lậu ma túy mỗi năm tổ chức một lần. Đúng thời gian đã hẹn, bác sĩ con vịt tới gặp tôi.
137 Nhưng chỉ một câu nói không chút hoang mang nào của bác sĩ con vịt đã làm cho tôi phải dừng thế tấn công bén nhọn lại: “Hiện tại tôi đang lái xe đấy. ”Dịch ra là: “Cô cứ đập vỡ thử xem, cùng lắm thì tôi chuyển tay lái một cái, mạng của cô và tôi đều Game Over thôi mà.
138 “Cho nên chỉ cần cô cố gắng chịu đựng qua tối nay thì sau này muốn có bao nhiêu thịt để ăn đều được. ”Đến bây giờ thì tôi đã hiểu rõ nội hàm trong lời mà Hà Truân đã nói với tôi tối hôm nay rồi.
139 Nhưng điều đáng tiếc chính là biện pháp tốt của tôi lại không được Hà Truân chấp thuận. “Tôi nói rồi, anh ta phải chết. ” Hà Truân không có một chút dấu hiệu nhượng bộ nào cả.
140 Tình huống hiện tại chính là: Hà Truân đã đếm tới chín, nhưng bác sĩ con vịt lại bày ra trận thế thề chết không buông, trừ phi cầm đao chém đứt hai cánh tay của anh ta hoặc chặt đứt ngang người tôi.