141 Hai ngày nay là giai đoạn truy quét ma túy nguy hiểm nhất, chính phủ đang tập trung lực lượng quân đội tương đối lớn để đối phó với Hà Truân, thật ra thì bản chất chính là tranh giành ma túy mà thôi, hơn nữa còn cảnh cáo anh ta sau này không nên đối địch với chính phủ, cũng không hy vọng là có thể bắt được Hà Truân.
142 Nghe nói, vào lúc sắp chết, con người ta sẽ nhìn thấy người mà mình thương yêu nhất. Mà tôi, trong lúc hôn mê lại nhìn thấy vô số bát đùi gà, bay lượn trên không, lúc ẩn lúc hiện.
143 Tôi có thể giải thích, chỉ cần một hai câu là có thể giải thích rõ ràng sự việc này. Nhưng lúc lời nói sắp ra khỏi miệng thì một ý nghĩ tà ác lại xuất hiện trong đầu tôi.
144 Không hề nhìn lầm, bởi vì trên đời này chỉ có mình anh, chỉ có anh cho dù máu me đầy mặt vẫn khiến người ta cảm thấy thuần khiết.
Cảnh Lưu Phái gầy gò, trên thân mình chi chít vết roi, máu tụ thành từng mảng, dính vào vải vóc rách nát, không còn nhìn ra nữa.
145 “Người nào? Hà Truân hỏi, nhanh chóng khôi phục hơi thở nguy hiểm lúc đầu.
Tôi lè lưỡi, khẽ liếm cánh môi dưới, nói ra tên một người: “Tưởng Bản Nhai.
146 Tôi mang theo ấn kí vĩnh cửu đồng ý yêu cầu không công bằng này, nhưng trong lòng thật sự không chịu khuất phục.
Nếu không phải bác sĩ con vịt còn dùng được, tôi đã sớm lấy gạch đập chết anh ta.
147 Cánh tay Hà Truân siết chặt cổ tôi, không khí chỉ có thể đi vào cơ thể thông qua kẽ hở nhỏ, không bao lâu sau tôi đã đỏ mặt nổi gân.
Cảm giác này thật sự không đâu vào đâu mà.
148 Đáp án của hà Truân rất rõ ràng: không cách nào cứu vãn.
Anh ta giống như ngọn núi đè nặng xuống, mà tôi thì như là Tôn Hầu Tử bị đè lên, dù có năng lực phi thường cũng không có cách nào chạy thoát.
149 Từng mảnh suy nghĩ trong đầu không ngừng va chạm, văng khắp nơi, khiến hàng rào thế giới của tôi chấn động đến chết lặng.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhìn thẳng vào Hà Truân, nhẹ giọng nhưng chắc chắn: “Không thể nào.
150 Đó là Cảnh Lưu Phái chân thật, không giống người từng vô số lần xuất hiện trong giấc mộng của tôi.
Có vẻ như anh mới ra khỏi ngục, miệng vết thương trên người không chỗ nào được băng bó, gương mặt suy yếu tái nhợt còn có máu, nhưng ánh mắt anh lại lần đầu tiên xuất hiện sự âm trầm.